Chương trước
Chương sau


Nguyên Phong nhìn con mèo đang nóng giận chân thành nhận lỗi: "Tại con mắt và miệng anh, tụi nó cứ ngứa ngáy không yên! Em đừng giận, lần sau em tránh mấy thằng háo sắc ra chút thì anh không thế nữa!"

"Nói vậy còn có lần sau?" Mặc Tâm thật mất mặt. Rồi đây tin cô có chồng mang thai sẽ vang lên khắp cái xã nhỏ này, cô biết làm sao?

"Em yên tâm! Đã có anh bao kê chắc chắn em sẽ gả đi được, không ế đâu!" Nguyên Phong mặt dày cười hì hì chịu trận.

"Nguyên Phong! Tôi cần tìm một bóng to cả đời hưởng lạc!"

"Bóng anh đủ lớn để em một đời nhàn hạ!"

"Tôi cần tìm người chỉ yêu mỗi mình tôi!"

"Trái tim anh từ hồi nào tới giờ chỉ có mỗi bóng hình em!"

"Tôi muốn tìm một gia đình chồng yêu thương che chở con dâu, không thích sống trong cảnh tù túng, bức bối của nhà chồng!"

Không khí trong xe chợt đông lại vì câu nói của Mặc Tâm. Nguyên Phong cảm thấy khó thở, anh biết ba mẹ mình đã đối xử tệ với Mặc Tâm để lại ấn tượng xấu trong lòng cô. Khi biết mẹ đã xua đuổi khiến cô lâm đại nạn vào ngày cuối năm, chính bản thân anh cũng thấy sợ sự vô cảm của bà.

Nguyên Phong lặng thinh gác tay lên vô lăng, mắt chìm đắm vào khoảng trời phía trước. Một lúc sau, anh quay sang cầm lấy tay Mặc Tâm, ánh mắt nặng tình nhìn thẳng vào mắt cô: "Em à, anh xin lỗi vì đã bỏ rơi em ngày đó để em phải chịu đau đớn thương tốn. Anh hứa sau này luôn ở bên em, không để em phải chịu thêm một uất ức nào, nếu em cảm thấy sống chung ngột ngạt, anh cho em khoảng trời tự do! Em thích ở đâu, nơi đó là nhà anh!"

"Nói thì hay lắm nhưng biết có làm được không?" Anh đâu thể ở suốt bên cạnh. Cô vẫn còn ám ảnh cảnh mẹ anh nặng lời xua đuổi năm xưa. Để cô lẻ loi lang thang trong ngày ba mươi Tết, để trên thân thể cô phải mang một vết sẹo dài. Mỗi khi tắm tay chạm vào vết sẹo đó lòng cô lại đau, mọi dũng khí yêu anh tự nhiên chùng xuống. Đây là nút thắt trong lòng khiến cô do dự không an lòng tiếp nhận thêm lần nữa tình cảm của Nguyên Phong.

Anh đưa tay vén nhẹ mớ tóc mai, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô thủ thỉ: "Mặc Tâm, anh không biết nói sao để cởi bỏ nút thắt trong lòng em. Anh chỉ muốn nói, nếu em còn yêu anh hãy cho anh cơ hội, để anh được yêu em, che chở cho em thêm một lần nữa, được không em?"

Được hay không Mặc Tâm vẫn chưa thể trả lời anh. Cô thở dài, đè nén nỗi lòng, nhìn anh: "Chúng ta nói chuyện này sau, bây giờ đưa lũ nhóc về đã!"

"Sao về? Anh đã hứa mua quần áo đẹp cho lũ nhóc!"

Cầm mỗi đứa một món quà trên tay, niềm vui len lên đôi mắt đen thơ ngây, lũ nhỏ nhìn anh ríu rít: "Con cảm ơn chú!"

"Không cần cảm ơn chú, mấy nhóc nhớ bảo vệ, giữ giúp cô giáo Mặc Tâm cho chú là được rồi ha!" Anh xoa đầu mấy đứa nhỏ.

Trong đầu non nớt của lũ nhỏ bảo vệ và giữ giúp gì đó thật đơn giản. Đó chỉ là nắm tay giữ lại không cho cô giáo đi với chú Quân hay bảo vệ cô giáo trước một tình huống nào đó mà tụi nó bắt gặp. Nên mấy nhóc chẳng e dè, gật đầu đồng ý luôn: "Dạ, chú cứ yên tâm!"

Đã hứa là giữ lời. Mấy đứa nhỏ muốn chứng minh cho chú Phong biết, trẻ con ở bản không bao giờ thất lời nên khi xe về đến mảnh đất trống đầu làng, tụi nhỏ không đứa nào chịu vào nhà, chúng muốn bảo vệ cô giáo Mặc Tâm đến nhà an toàn.

Để rồi cảnh bảo vệ đó đã gây ra một tình huống bi hài.

"Nguyên Phong, con đi đâu để mẹ chờ lâu?" Cô trò, chú cháu vừa bước qua cổng đã nghe tiếng mẹ anh.

"Mẹ? Sao mẹ biết con ở đây?" Nguyên Phong kinh ngạc, tim muốn nhảy lên cổ họng. Anh loáng thoáng nghe tiếng Lâm Bình nói chuyện với chú Trần. Thì ra là do thằng bạn thân bán đứng. Anh nhìn mẹ rồi đan bàn tay mình vào bàn tay Mặc Tâm.

Mấy đứa nhóc thấy bà nội, bà ngoại gì kia nhìn chằm chằm vào cô giáo Mặc Tâm của tụi nó có vẻ hung dữ, chúng đưa mắt nhìn nhau rồi đứng chắn trước mặt chú Phong và cô giáo Tâm.

"Bà không được bắt nạt cô giáo chúng cháu! Em bé của chú Phong sẽ giật mình!" Chúng đồng thanh nói thật to.

Em bé của chú Phong á?

Một tin động trời không kịp bịt miệng.

Nguyên Phong và Mặc Tâm giật mình.

Ông Trần và Lâm Bình thảng thốt.

Bà Đường há cả miệng, mắt mở to nhìn chằm chằm Mặc Tâm rồi bà ta bước tới gạt bay sắp nhỏ qua bên, nhìn chăm chú vào cái bụng nhỏ của Mặc Tâm.

"Là cháu nội sao?" Bà ta lẩm bẩm.

"Bác à..." Mặc Tâm cứng họng, lắc đầu ra hiệu: "Kh..ô..ng phải!"

Không phải gì chứ. Ra đường hỏi già về nhà hỏi trẻ là hết đường chối.

"Mấy cháu nói thật chứ?" Bà vịn vai một thằng nhóc hỏi.

"Dạ, tụi cháu nghe chú Phong nói ở Ủy ban xã trước rất nhiều người!" Nó thật thà nghe sao khai vậy.

Bà Đường nghe xong đập hai tay vào nhau một cái bốp, miệng cười tủm tỉm, mắt sáng lên. Như vậy thì tốt quá rồi! Dẫu bà không ưa mẹ nó nhưng bà rất yêu trẻ con. Nhìn mấy đứa nhỏ má phúng phính ửng đỏ trước mặt, bà tự nhiên thèm đứa cháu nội trong bụng kia mau lớn để bà dắt nó đi chơi và nghe nó gọi: Bà nội!

Vì hai tiếng 'bà nội', bà chịu chút thiệt thòi cũng đáng. Bà bèn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh trước niềm vui bất ngờ, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mặc Tâm: "Con dâu, cho mẹ xin lỗi! Con tha lỗi cho bà già nóng nảy này nha!" Rồi bà bảo: "Mau vào nhà ngồi nghỉ, đứng lâu cục kim cương của mẹ sẽ mệt!". Vừa nói bà vừa kéo cánh tay Mặc Tâm đưa cô vào nhà nghỉ ngơi.

Nguyên Phong chỉ biết đứng vuốt mặt nhìn trời. Anh ước gì niềm vui này là thật!

Trời ơi, sao không giúp con!

Ông Trời: Tao giúp mày bằng cách nào? Đồ ngu ngốc! Vợ tao biết cho bã xé xác tao!

Nguyên Phong mãi ngửa cổ than trời nên người làm cha phải cứu nguy cho con gái: "Nè, nè, bà chị! Đừng lôi kéo con gái tôi vậy được không?" Ông Trần thấy mẹ Nguyên Phong kiên quyết kéo con gái ông vào nhà, ông chạy tới nói vài câu: "Hiểu lầm thôi! Không có cục kim cương gì đâu, ở đây toàn cục đá!". Ông dứt khoát gỡ bàn tay đang siết chặt của bà ta ra khỏi cánh tay Mặc Tâm.

"Còn giương mắt ra đó làm gì?" Ông Trần quát Nguyên Phong: "Cậu chẳng làm gì nên chuyện toàn tạo tin sốc!"

"Mẹ, hiểu lầm thôi!" Nguyên Phong bước đến nắm lấy tay mẹ.

"Hiểu...hiểu lầm thôi hả?" Bà Đường hụt hẫng, thất vọng. Bà thở dài, chậc chậc trong miệng vài tiếng nói với thằng con: "Đúng là vô dụng!" Cảm xúc hạ thấp không phanh, bà ngồi luôn xuống sân chẳng còn tâm trí sợ bẩn.

Vậy là đứa cháu nội mũm mĩm chỉ là mơ, bà Đường tự nhiên tiếc hùi hụi. Bà nhìn thằng con đứng phỗng như trời trồng rồi đứng lên nói vào tai nó: "Không biết con dùng cách gì, mẹ muốn có ngay đứa cháu nội!"

"Mẹ?" Nguyên Phong sững sờ nhìn mẹ. Cháu nội chứ có phải là món đồ mà mẹ muốn là có! Môi con còn chưa dám chạm vào môi cô ấy thì kiếm đâu ra tiểu bảo bối cho mẹ!

"Vô dụng quá vô dụng! Phải mạnh mẽ lên, mày cứ chùng chình mãi như thế thì biết đến bao giờ mới kéo căng sợi dây đàn để tạo nên bản nhạc?"

"Nhân dịp nghỉ Tết, con đưa Mặc Tâm đi du lịch, hâm nóng tình cảm rồi mang cháu nội về cho mẹ!" Bà hạ lệnh cho thằng con, Tết này phải có cả trâu lẫn nghé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.