Xe rẽ trái rồi lại phải, đi qua nhiều hẻm nhỏ, dưới chỉ dẫn của tôi, Tần Diệc Phong cuối cùng cũng lái xe đến dưới lầu nhà tôi.
Khi mở cửa, trong nhà im ắng, giờ này mẹ và Diệc Thâm hẳn là đang ngủ. Trong nhà bật một đèn, trên bàn có một tờ giấy của mẹ: "Trong bình giữ nhiệt có canh gà."
Tôi khẽ nói với Tần Diệc Phong: "Em quên mất giờ này Diệc Thâm đã đi ngủ rồi."
"Không sao, anh đi thăm con." Vẻ mặt của anh không được tốt lắm.
"Được." Tôi mở đèn phòng ngủ của Diệc Thâm, thằng bé ngủ rất sâu, nên không tỉnh lại.
Tần Diệc Phong từ từ ngồi xuống, mắt không rời Diệc Thâm dù chỉ một giây, tôi đứng sau lưng anh, nhìn hai người bọn họ, cảm thấy mình đã chờ giây phút này lâu lắm rồi.
Cái gọi là "đời này bình an, tháng năm yên tĩnh tươi đẹp", chính là như thế này.
Thật lâu sau, anh mới đứng dậy, khẽ hôn lên trán Diệc Thâm, sau đó nắm tay tôi đi ra khỏi phòng.
"Mạn Mạn, mấy năm nay, em phải chịu khổ nhiều rồi." Anh nhìn ngôi nhà tuy bày trí ấm áp nhưng lại vô cùng đơn sơ của tôi, cuối cùng vẫn nói.
Thông minh như anh, nhất định có thể nhìn ra mấy năm nay cuộc sống của chúng tôi không tốt đẹp gì qua cách bày biện trong nhà, nhưng tôi không kể khổ với anh, ít nhất là bây giờ không muốn nói.
"Qua cả rồi." Tôi chuyển đề tài. "Có muốn uống chút canh gà không."
"Em cần uống." Anh nói không nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-sao-luu-luyen/2035746/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.