Tôi không muốn để ý đến cô ta, nếu cô ta đã quyết tâm để tôi chịu trách nhiệm về chuyện của Phương Mỹ Trúc, vậy chỉ có thể chờ Phương Mỹ Trúc tỉnh lại mới có thể nói rõ ràng được.
Điện thoại lại rung lên, là mẹ gọi đến, vừa nãy tôi vào phòng thẩm vấn không thể cầm theo điện thoại, đã có vài cuộc gọi nhỡ rồi.
Điện thoại được kết nối, tôi nói: “Mẹ, sao thế ạ?”
“Hoài An, con đến bệnh viện một chuyến đi, bệnh của em trai lại nặng thêm rồi.” Giọng của mẹ hòa với tiếng khóc nức nở: “Bác sĩ nói nếu không thể tìm ra tủy sống thích hợp để tiến hành phẫu thuật thì không bao lâu nữa, những cơ quan khác trong cơ thể của Bảo Nam sẽ bị hoại tử, đến lúc đó không thể cứu chữa được nữa.”
Tiếng khóc của mẹ nghe rất đau thương, tôi vòng qua người Lục Như Mai chuẩn bị rời đi, an ủi mẹ mình qua điện thoại mình: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đã liên lạc với người ta rồi, hai ngày nữa là có thể tìm được…” Hai chữ tủy sống còn chưa kịp nói thành lời.
Tôi đã bị vấp bởi Lục Như Mai bất ngờ duỗi chân ra, cả người ngã về phía trước, thấy mình sắp ngã chổng vó, tôi sợ toát hết cả mồ hôi hột.
Thế nhưng, chưa đợi đến lúc xấu hổ vì mặt dán xuống đất thì đã bị người khác ôm lấy eo, đỡ tôi đứng lên, mùi thuốc lá nhạt nhòa truyền đến, tôi đưa mắt nhìn thì đối diện với đôi mắt đen láy của Cố Gia Huy.
Khi đứng vững người lại, theo bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/858699/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.