Anh ta cau mày, gương mặt xấu xa chợt lộ ra chút ý cười: “Đường Hoài An, cô đang muốn qua cầu rút ván sao?”
Tôi lắc đầu: “Không phải.”
Anh ta cúi đầu, tự cười giễu cợt, từ sâu trong mắt vẫn rất nghiêm túc nhìn tôi nói: “Nếu bây giờ tôi thật sự nghiêm túc muốn hẹn hò với cô thì sao?”
Tôi mím môi, nhìn anh ta đáp: “Tình yêu là hai người thích nhau muốn ở bên nhau, nhưng bây giờ chúng ta cũng không thích nhau, cho nên…”
“Cô không phải là tôi, sao cô biết tôi không thích cô?” Anh ta cắt ngang lời tôi, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, bỗng dưng tôi im lặng.
Đứng hình một hồi tôi mới nhìn anh ta nói: “Xin lỗi anh Hàn Trung Kiên, tôi đã thích người khác rồi.”
Anh ta cười nhạt: “Cố Gia Huy à?”
Tôi im lặng.
Anh ta không thèm để ý nói: “Anh ta đã kết hôn, Đường Hoài An, nếu cô đủ tỉnh táo và đủ trách nhiệm đối với cuộc sống của mình, cô sẽ chẳng mãi nhớ thương anh ta không chịu buông tay như thế này, đời người rất dài, cô sẽ không thích anh ta mãi, cũng sẽ không mãi không thích tôi, vậy nên tôi có đủ kiên nhẫn chờ cô buông tay anh ta, cũng chắc chắn để cô yêu tôi.”
Nói xong, anh ta tháo thắt lưng, nhìn tôi nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi.”
Thấy anh ta rời đi, trong lòng tôi bỗng thấy luống cuống.
Đúng thế, đời người rất dài, tôi phải có trách nhiệm với cuộc đời của mình.
……
Vốn là ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/858698/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.