Tôi lấy lại tinh thần, theo bản năng quay đầu sang nhìn anh, nói: “Ừm, lần trước bị cảm nặng, hơn nữa ở Giang Hoài không được điều trị kịp thời nên tế bào ung thư dần chuyển biến xấu hơn, sau khi trở về từ Giang Hoài cũng xạ trị bằng hóa chất mấy lần, kết quả vẫn không tốt lên, trong thời gian ngắn cũng không tìm thấy tủy sống phù hợp để tiến hành phẫu thuật.
Nhận ra mình đang nói hơi nhiều, tôi hơi ngây ra rồi ngậm miệng lại, sau đó cảm thấy hình như mình không cần phải nói nhiều với anh như vậy.
Anh đang lái xe, có vẻ đang suy nghĩ chuyện gì đấy.
Tôi cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, vốn dĩ tôi nghĩ chủ đề này sẽ kết thúc tại đây, không ngờ đột nhiên anh lại mở miệng nói: “Cần tôi làm gì không?”
Tôi sững người một lúc, tưởng mình đang bị ảo giác, mờ mịt nhìn anh: “Gì cơ?”
Anh đưa mắt liếc nhìn tôi một cái, sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Giống như câu nói vừa nãy thật sự là ảo giác của tôi.
“Mẹ anh… có khỏe không?” Trong xe quá im lặng, tôi không chịu được mà mở miệng.
Anh gật đầu, ừ một tiếng, trên mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, có lẽ gần đây anh bận rộn nhiều việc.
Xe dừng lại dưới bệnh viện, tôi nhìn anh, mở miệng nói một câu: “Cảm ơn.”
Anh gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Giữa chúng tôi, hình như cũng chỉ có thể dùng cách thức xa lạ không thân thiết này để ở cạnh nhau, tôi đưa tay mở cửa xe, nhưng dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/858700/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.