"Sao vậy?"
Hinh Ninh nghe Lạc Phàm nói thế liên nâng môi cười sau đó mới tiếp tục hỏi anh: "Không phải anh chỉ mới gặp em vài tiếng trước thôi sao? Bây giờ làm sao lại nhõng nhẽo như vậy rồi?"
Không biết có phải là cảm giác của một mình cô hay không, nhưng từ khi Lạc Phàm nhập viện, cô thấy anh giống như trong nháy mắt hoá thành một đứa trẻ vậy.
Thế nhưng cô lại không ghét biểu hiện này của anh, trái lại còn cảm thấy có chút đáng yêu, khiến cho người ta muốn nuông chiều.
"Em trở về muộn như vậy, có ăn uống đầy đủ không? Hay là bỏ bữa đấy?"
Lạc Phàm không quên quan tâm đến cô.
Hinh Ninh trước giờ đối với việc ăn uống vô cùng tuỳ hứng, cô thích thì ăn không thích thì bỏ ăn.
Nhưng hiện tại cô đã là học sinh cuối cấp rồi, sẽ có nhiều áp lực, anh không thể dung túng cô tuỳ hứng.
"Nếu việc đến thăm anh mỗi ngày làm lỡ dở giờ giấc của em thì từ ngày mai em không cần đến nữa đâu.Vết thương của anh cũng không có gì nghiêm trọng, dạo này nhiệt độ ngày càng giảm, em nên chú ý giữ ấm bản thân tốt một chút, tan học không có anh đến đón thì phải chủ động về nhà ngay đấy, có biết không?"
Lạc Phàm trầm giọng nhắc nhở cô.
Cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho mình, sống mũi Hinh Ninh liền cảm thấy cay cay.
Người đàn ông này lúc nào cũng vậy, trong hoàn cảnh nào cũng luôn đặt cô lên trước, quan tâm đến an toàn của cô.Cho nên nếu như có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133736/chuong-338.html