"Lạc Phàm, anh biết rõ là em không cố ý làm anh bị thương mà.Tại sao anh còn phải cố ý chì chiết em thể chứ?"
Vũ Vân tỏ vẻ uất ức nhìn anh, dáng vẻ này của cô ta khiến cho Lạc Phàm cảm thấy thật là không nuốt nổi.
"Được rồi, được rồi.Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi.Hiện tại không cần biết có phải là do cô cố ý hay không, tôi cũng không quan tâm đến nữa.Tôi muốn yên tĩnh, cô đi ra ngoài đi"
"Vũ Vân, cô cũng đã nghe thấy rồi đó.Đây là chính miệng Tiểu Phàm nói, không phải là ý kiến của cá nhân tôi"
Hinh Ninh cũng phụ họa theo anh, rất nhanh đã khoanh hai tay trước ngực mà ngước mắt nhìn Vũ Vân.
"Có chuyện gì mà ồn ào quá vậy? Mẹ đi bên ngoài hành lang cũng có thể nghe thấy mấy đứa to tiếng với nhau rồi"
Tịch Ly đẩy cửa bước vào phòng rồi lên tiếng.
Vũ Vân nghe thấy thanh âm của Tịch Ly, giống như thấy được vị cứu tinh của mình, xách theo giỏ hoa quả đi lại chỗ Tịch Ly: "Bác gái, con có đem ít hoa quả tới.Mọi người gọt cùng ăn"
"Cảm ơn cháu.Cháu đã có lòng rồi."
Tịch Ly lịch sự nói một câu cảm ơn rồi đặt khay hoa quả mình mới mua lên trên mặt bàn.
"Xem ra cô đã uống phí công sức rồi.Hoa quả, mẹ tôi cũng có mua.Tôi có thể yên tân là không bị người ta hạ độc"
Lạc Phàm giống như cố tình cao giọng mà nói.
Tịch Ly nghe thấy thế liền dùng tay gõ lên đầu con trai một cái: "Cái thằng bé này, con đang nói linh tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133734/chuong-336.html