"Có phải ấm lên rồi mình sẽ thấy bớt đau hơn không nhỉ?"
Lạc Phàm vừa nói vừa đảo mắt qua nhìn cô.
Hinh Ninh cũng thật là hết cách với anh, cô không biết nên chống đối lại anh thế nào nữa.
Được rồi, coi như cô là đồ không có nghị lực đi.
Cô buông súng, đầu hàng trước Lạc Phàm đây.
Vì sao anh thành ra như vậy cũng là lỗi của cô, ít nhiều gì cô cũng nên có trách nhiệm chăm sóc anh thật tốt.
"Vậy em phải làm thế nào thì anh mới ấm lên đây?"
Hinh Ninh đặt cằm lên tay mà nhìn anh.
Lạc Phàm giống như chỉ chờ có thế, anh vỗ vỗ lên khoảng trống trên giường mình rồi nói: "Em lên đây đi"
"Hả?"
Ôi giời ôi anh ơi là anh.
Hinh Ninh hiện tại chỉ hận không thể mổ đầu anh ra để xem bên trong não anh rốt cuộc là đang chứa cái gì nữa.
Đây là bệnh viện, bọn họ sao có thể làm ra những hành động thân thiết quá mức như thế được chứ? Mặc dù hồi bé cũng rất thường xuyên nằm ngủ chung trên một chiếc giường với nhau sau khi xem phim trên lpad, nhưng bây giờ cả hai cũng đã sắp thành người lớn rồi, Hinh Ninh cũng là một cô gái đầu óc và sinh lý bình thường, cô đương nhiên cũng sẽ biết ngại chứ.
"Cái đó không được"
Cô thẳng thừng từ chối đề nghị của Lạc Phàm.
Lạc Phàm nghe thấy thế vẫn cố tỏ ra như bản thân chưa nghe thấy rõ mà cất tiếng hỏi lại cô: "Em mới nói không được sao?"
"Vâng, em nói là không được."
Hinh Ninh nói rồi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133733/chuong-335.html