Cho nên mặc dù rất muốn có con gái, nhưng Lạc Anh lại không muốn mạo hiểm thêm lần nữa để rồi có thêm một đứa con trai.
Chính vì thế nên anh mới phải gác giấc mơ có một cô con gái của mình lại.
Lạc Ngư học bài xong đã làm chín giờ ba mươi phút.
Từ ngay khi bốn tuổi đã được cho ra ngủ ở phòng riêng cho nên bé vô cùng tự lập.
Học bài xong liền đi về phòng ngủ để lại không gian bàn học rộng rãi cho anh trai.
"Anh, em về phòng ngủ trước.Anh cũng ngủ sớm đi nhé"
Lạc Ngư nói rồi không quên đóng cửa phòng ngủ lại.
Lạc Phàm nghe đóng cửa vang lên bên tai mình, anh ngồi thừ người ra một lát rồi quyết định hôm nay cũng không học bài nữa, buông thả bản thân một hôm mà lên giường ngủ sớm.
Nhưng nằm lăn lộn trên giường một lúc lâu mà anh vẫn không thể nào ngủ được.
Chỉ cần nghĩ đến gương mặt đỏ bừng vì giận dữ hồi chiều của Hinh Ninh, anh lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, trong đầu giống như có hàng ngàn câu hỏi đang xoay vòng vòng vậy.
Sao vậy nhỉ? Anh thì có khuyết điểm gì chứ? Sao Hinh Ninh lại giống như không thích sự đụng chạm của anh vậy? Con gái đúng là sinh vật khó hiểu mà.
Lạc Phàm thật sự thấy giải bao nhiêu bài toán giải tích nâng cao cũng không khó khăn bằng việc có thể nắm bắt được chính xác tâm trạng của Hinh Ninh.
Phải đến một giờ sáng thì Lạc Phàm mới ngủ được.
Tâm sáu giờ sáng thì Lạc Ngư lên phòng gõ cửa gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133717/chuong-319.html