"Hai người đang đi đâu vậy?"
Tịch Ly cũng ngạc nhiên không kém hai người họ, nhanh chóng lên tiếng hỏi.
"Em dẫn thằng bé đi khám mắt.Nó bảo dạo này mỏi mắt quá cho nên em chở nó đi luôn"
"Chị lên xe đi.Em đang định tới siêu thị mua ít đồ này.Có vẻ như chị cũng đang định đi mua đồ nhỉ?"
Tịch Nhuệ đưa mắt quan sát túi vải mà Tịch Ly đang cầm rồi nói.
Tịch Ly nghe thấy thế liền gật đầu rồi đi lại phía xe: "Vậy cũng tốt.Lâu lắm rồi chúng ta chưa có dịp đi ra ngoài cùng nhau rồi."
Cô nói rồi mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
Quân Mình trông thấy Tịch Ly thì vô cùng vui vẻ, không ngừng hỏi han cô: "Di, Lạc Ngư có nhà không ạ? Con muốn chơi cùng anh ấy"
Mặc dù hơn Lạc Ngư tận mấy tuổi nhưng xét theo vai vế thì Quân Minh vần là em.
Thế nhưng cậu bé cũng chẳng quan tâm tới vấn đề này cho lắm, gọi anh rất thuận miệng.
"Cuối tuần thằng bé sẽ ở nhà, nếu con muốn dì sẽ tới đón con.Nhưng mắt con làm sao mà phải đi khám vậy? Có nghiêm trọng lắm không?"
"Con không sao ạ.Chỉ là bị cận thôi.Không phẩy năm độ"
"Học hành căng thẳng quá sao? Còn nhỏ mà, con đừng áp lực quá"
Tịch Ly biết kì vọng của Quân Thành đối với con trai rất cao, mà Tịch Nhuệ cũng mang tâm lý giống như chồng mình cho nên cô có chút lo lắng Quân Minh sẽ phải học tập quá sức.
Thế nhưng hình như cô đã nghĩ quá xa, đứa bé này chẳng có chýt nào bộ dạng giống như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133718/chuong-320.html