"Cái gì cơ?"
Lạc Phàm trong mắt nhìn bạn mình rồi lại đưa mắt nhìn người con gái đang nép trước ngực mình, giọng anh kiền lạnh đi mấy phần nhìn chằm chằm vào cô ta mà nói: "Giải thích"
"Em..."Vũ Vân thấy anh chau chặt chân mày trông có vẻ không vui, cô ta liền mím chặt múi môi sau đó chạy vụt đi trước con mắt ngạc nhiên của của mọi người.
"Này, Phàm.
Tiểu nương tử của cậu ngại quá chạy đi mất rồi kìa, không định đuổi theo người ta sao!"
"Bớt nói một câu đi, coi chừng tôi đánh cậu."
Lạc Phàm trừng mắt nhìn bạn thân rồi sải từng bước chân đi lại chỗ ngồi của mình, tâm trạng anh xấu đi thấy rõ.
Cái người này, là lần đầu tiên anh thấy, trong đầu anh chẳng có một chút kí ức gì về cô ta.
Cho nên đừng nói đến chuyện là bạn gái, người quen còn chẳng phải nữa là.
Quay về thực tại, Lạc Phàm quét mắt nhìn qua Vũ Vân rồi nói: "Phiên cô ra về cho, tôi không có hứng tiếp cô, hi vọng cô sau này ở nhà cũng như ở trường, đừng có mặt dày mà bám theo tôi nữa."
"Em...Em...
Vũ Vân tận tai nghe thấy anh nặng lời như thế, bản thân đã tìm đến tận đây mà vẫn bị anh nặng nhẹ, hai mắt cô ta liền ấm ướt, hai múi môi mím chặt lộ rõ vẻ không biết phải làm sao.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Tình thế được đẩy lên cao trào khi Hinh Ninh từ trong bếp đi ra.
Lạc Phàm nghe thấy âm thanh mềm mại quen thuộc vang lên bên tai mình, âm chí trong mắt anh liên mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133712/chuong-314.html