"Được rồi, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi.Mọi người nhanh vào nhà ăn uống thôi"
"Tiểu Hinh cởi áo khoác ngoài ra đi, để cô cất giúp cháu"
Tịch Ly thấy Hinh Ninh mặc một chiếc áo dày cộm liền lên tiếng nói với cô bé.
Đúng là những ngày gần đây thời tiết bắt đầu trở lạnh rồi, nhưng trong nhà luôn dùng máy sưởi nên Hinh Ninh có thể thoải mái mặc đò nhẹ nhàng một chút cho dễ vận động hơn.
"Làm phiền cô rồi ạ"
Hinh Ninh cúi đầu rồi đưa chiếc áo khoác màu be nhạt cho Tịch Ly.
Dáng vẻ xõa tóc của Hinh Ninh ngày hôm nay là lần đầu tiên Lạc Phàm được thấy, điều này khiến cho cậu thiếu niên mới lớn cảm thấy rất bất ngờ.
Bình thường đã biết cô rất xinh đẹp, nhưng không ngờ so với khi buộc tóc đuôi ngựa thì dáng vẻ hiện tại của Hinh Ninh trông có vẻ thành thục hơn rất nhiều, rất có phong cách của người trưởng thành.
Hinh Ninh cũng không phải là đồ ngốc, cô có thể cảm nhận được rất rõ ánh mắt nóng rực của Lạc Phàm đang nhìn mình.
Nhớ tới chuyện xấu hổ mà Lạc Phàm mới làm với cô hồi chiêu, mặt Hinh Ninh liền ửng hồng lên rồi nhanh chóng chạy theo sau mẹ mà đi vào trong nhà bếp, để có thể nhanh chóng tránh đi ánh mắt nóng rực Lạc Phàm đang nhìn mình.
Lạc Phàm nhìn Hinh Ninh lộ liễu chạy nhanh đi giống như đang cố tình né tránh anh như vậy, khóe miệng anh khẽ nâng lên tạo thành một nụ cười mị hoặc.
Bé con! Em định chạy đâu cho hết nắng cơ chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133711/chuong-313.html