"Tiểu Huệ, mấy năm không gặp cậu đã trở nên có da có thịt hơn rồi.Càng ngày càng xinh đẹp đấy"
Tịch Ly thành thật khen bạn mình, Cố Huệ thấy cô nhận xét về mình như thế cũng không dấu diễm mà đưa tay vỗ vỗ lên bụng nhỏ: "Một phân cũng là do tớ đang mang thai nữa.
Lần trước có bầu Tiếu Hinh cũng vậy, chỉ một vài tháng đầu đã khiến tớ tăng cân rôi.
Chém miệng chứ thai kì của tớ nhàn hạ lắm, chẳng ốm nghén tí nào?"
"Thật sao?"
Tịch Ly mở lớn hai mắt nhìn Cố Huệ rồi tiếp tục nói: "Cậu không bị cơn ốm nghén hành hạ là tốt rồi.Lúc tớ mang thai không chịu được đồ tanh, nhất là mấy con như mực, cá.Thậm chí ngay cả món canh cá mà thường ngày mình thích tớ cũng không nuốt trôi được"
"Tiểu Phàm nghe thấy chứ? Cho nên cháu phải đối tốt với mẹ một chút đấy, mẹ đã rất cố gắng để sinh ra cháu mà"
"Vâng.
Lạc Phàm nhanh miệng đáp lại lời Cố Huệ, nhưng ánh mắt cậu bé lại đang chăm chú nhìn vào cô bé đang khóc thút thít, bàn tay nhỏ của Lạc Phàm cũng vì thế mà siết chặt hơn khi năm lãy tay áo mẹ.
Cuộc gặp mặt đầu tiên của Lạc Phàm và Hinh Ninh diễn ra một cách chóng vánh như thế đấy.
Quay trở về hiện tại, mấy đứa bé bây giờ cũng đã lớn cả rồi.
Thời gian trôi đã làm cho nhiều thứ, nhiều người thay đổi.
Hiện tại Lạc Phàm đã trở thành một thiếu niên tuấn tú được rất nhiều bạn nữ theo đuổi, mà Hinh Ninh cũng không kém cạnh anh, trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133710/chuong-312.html