"Sao mới nhỏ xíu mà đã háu ăn như thế chứ?"
Lạc Anh lộ rõ vẻ bất mãn với đứa trẻ này.
Lạc Phu Nhân nghe thấy con trai mình thản nhiên nói ra mấy câu như thế liên chau mày rồi quát: "Con là đồ ngốc à? Trẻ sơ sinh đứa nào mà không như vậy chứ? Không uống sữa mẹ thì làm sao mà lớn được?"
"Lạc Anh, anh còn nói mấy câu nhảm nhí nữa thì em sẽ đuổi anh ra ngoài, anh rõ rồi chứ?"
Tịch Ly không nhân nhượng nữa mà trực tiếp đe dọa Lạc Anh.
Anh còn có thể lựa chọn sao? Muốn tiếp tục ở cạnh cô thì đương nhiên phải khóa miệng lại rồi.
Anh nhìn tên lõi con đang mút sữa từ ngực mẹ đến no nê, khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ cả lên, Lạc Anh cảm thấy...
Tên nhóc này đúng thật là đáng ghét.
Dám ăn đậu hũ người phụ nữ của anh.
Thời gian thấm thoát trôi đi, mới đó thôi mà Lạc Phàm đã hơn ba tuổi rồi.
Đứa bé này phải nói là vô cùng bám mẹ.
Con trai nhưng lại rất biết cách làm nũng, khiến cho mọi người đều yêu thích không thôi.
Mấy ngày hôm nay tâm tình Lạc Anh cực kì vui vẻ, vì Lạc Phàm đã đến tuổi phải đi nhà trẻ rồi.
Tịch Ly cảm thấy không cần phải vội vàng, cho con nhập học muộn một chút cũng không sao.
Ngay cả Lạc Phu Nhân cùng Lạc Lão Gia cùng không nỡ xa cháu, nhất trí để tới mùa nhập học năm sau thì mới cho Lạc Phàm đến nhà trẻ.
Nhưng dù mọi người có nói như thế nào thì Lạc Anh cũng cố chấp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133708/chuong-310.html