"Trai hay gái cũng đều là con của chúng ta mà.Anh không nên nghĩ như vậy đâu."
Tịch Ly vừa nói vừa đưa tay lên xoa đầu anh.
Lạc Anh cũng không cố chấp cãi lại cô, anh không muốn làm tâm trạng của Tịch Ly xấu đi nên liền gật đầu phụ họa: "Phải, em nói gì cũng đúng, anh đều nghe em."
"Sao em lại nghe thấy sự miễn cưỡng ở đây thế nhở?"
Tịch Ly cười thành tiếng nhỏ.
Vợ chồng son mà, cô đương nhiên hiểu được trong lòng anh thật sự đang nghĩ gì.
Anh cố chấp như thế, tới tận lúc mất trí nhớ mà vẫn không có thiện cảm với bé trai trong bụng cô, thì làm sao chỉ bằng một câu nói suông của minh, Tịch Ly có thể thay đổi suy nghĩ của anh được cơ chứ? "Anh nghe em thật mà."
Lạc Anh nói rồi hôn chụt lên môi cô một cái.
Những ngày yên bình và vui vẻ như vậy, đối với Tịch Ly thật giống như trong mơ.
Vì trước đây cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ có một ngày, bản thân mình sẽ có được một nam nhân yêu thương cô đến thế, có một mái nhà ấm áp và hạnh phúc đến như này.
Trong lúc Tịch Ly và Lạc Anh đang tận hưởng bầu không khí ngọt ngào thì ở nhà họ Quân, không khí lại không được vui vẻ lắm.
"Quân Thành, con như vậy là sao đây hả?"
Quân Phu Nhân sa sầm mặt mày nhìn Quân Thành nắm tay Tịch Nhuệ bước vào nhà, thanh âm của bà lạnh lẽo cất lên: "Hôm nay con vội vàng gọi cho bố mẹ tới đây là vì muốn bàn chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133706/chuong-308.html