Tịch Ly yên lặng không nói gì, kéo cái ghế còn lại ngồi xuống bên cạnh giường Cố Hy.
Cô đã hạ quyết tâm rồi.
Coi như Lạc Anh hiện tại không nhớ ra cô là ai, nhưng cô cũng sẽ không ngu ngốc chưa đánh đã hàng, chưa cố gắng níu giữ đã buông tay.
Trước đây cô đã quá nhu nhược rồi, cái gì cũng dựa dẫm vào anh.
Hiện tại là lúc cô cảm thấy mình phải nên mạnh mẽ trở thành một nơi để cho anh dựa vào, anh có thể tin tưởng ở cô, cô nhất định sẽ giúp anh tìm lại được phần kí ức đã mất.
Coi như không vì hạnh phúc của hai người, thì cũng là vì bé con trong bụng.
Còn về Cố Hy, cô sẽ không dừng lại việc điều tra cô ta.
Nếu đứa bé trong bụng Cố Hy thật sự là con của Lạc Anh, cô sẽ không tước đi quyền làm mẹ của Cố Hy, cũng không tước đi quyền có cha của đứa bé trong bụng cô ta.
Nhưng mà nếu như không phải là sự thật, tất cả những vụ lùm xùm trên đài báo gân đây chỉ là do cô ta bịa đặt rôi dàn dựng nên, thì chính tay Tịch Ly sẽ là người xử lý cô ta, để cho cô ta biết cái gì được gọi là "gieo nhân nào gặt quả nấy".
Ánh mắt Tịch Ly lạnh lẽo nhìn Cố Hy, cô cảm thấy mỗi lần cô ta xuất hiện đều kéo theo rất nhiều phiên phức, khiến cho cô không khỏi thấy mệt mỏi.
Qua đi thêm một lúc nữa thì rốt cuộc Cố Hy cũng tỉnh lại.
Ánh mắt cô ta khi nhìn thấy Lạc Anh đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133675/chuong-277.html