"Trách nhiệm sao?"
Tịch Ly nâng môi cười nhàn nhạt nhìn anh, tiến dân lên đứng trước mặt anh mà nói: "Vậy nếu như cô ta thật sự xảy ra chuyện, anh cho rằng em sẽ phải chịu trách nhiệm như thế nào? Anh sẽ là người phán quyết em sao?"
"Tôi sẽ không tha cho cô."
Lạc Anh siết chặt hai tay thành nắm đấm mà nói.
Tịch Ly nghe thấy Lạc Anh nói như vậy, tận mắt chứng kiến anh bảo vệ người con gái khác ngay trước mặt mình, tim không nhịn được mà nhói đau.
Bàn tay nhỏ bé vô thức đem đặt lên trước bụng mình mà xoa xoa.
Bé con, con bảo mẹ phải làm sao đây? Rõ ràng chỉ mới ngày hôm qua thôi mọi thứ còn tốt đẹp, tại sao bây giờ lại thành ra như vậy chứ? Khoảng cách giữa hai người chỉ trong một chốc một lát Tịch Ly có cảm tưởng đã bị kéo ra xa, giống như người ở đầu sông, kẻ ở cuối sông vậy.
"Em rất trông đợi đấy."
Giây phút này cô cũng chẳng thể nói gì hơn, vì căn bản Tịch Ly không hề hiểu lý do tại sao chỉ qua một đêm anh lại trở thành người như vậy.
Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng lạnh lẽo, giống như nhìn một người xa lạ chưa từng gặp, cũng chẳng từng quen vậy.
"Lạc Anh, đi thay đồ đi."
Lạc Cẩm đứng một bên yên lặng từ nãy giờ hiện tại mới lên tiếng.
Nhìn thấy người nhà cãi nhau như vậy, ông đương nhiên cũng chẳng thấy thoải mái gì.
Nhưng hiện tại chuyện đến nước này cũng không thể trách Lạc Anh.
Anh đương nhiên không muốn bản thân xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133674/chuong-276.html