"Đúng, tôi nói cô đó."
Lạc Anh ngoắc ngoắc tay nhìn về phía Tịch Ly.
Cái hành động giương giương tự đắc này của anh thật sự khiến Lạc Phu Nhân muốn nhanh chóng tiến lên nắm đầu anh mà xoay mòng mòng.
Nhưng may mắn là bà vẫn còn tỉnh táo lắm.
Lí trí đã ngăn cản trái tim bà sử dụng bạo lực với Lạc Anh, vì hiện tại anh cũng đang là người bệnh mà, trường hợp ngoài ý muốn như thế này xảy ra cũng không thể quy chụp hết mọi tội lỗi lên đầu Lạc Anh được.
Tịch Ly trổ mắt nhìn Lạc Anh, nhìn anh giống như biến thành một con người khác.
Cái người đàn ông tự cao tự mãn này là ai vậy, lại dám dùng điệu bộ như ra lệnh mà nói chuyện với cô? Bình thường nói không ngoa thì Lạc Anh bám lấy cô như một con cún bự vậy, có bao giờ bày ra bộ dạng xa xa cách cách như thế này đối với cô đâu chứ? Nghĩ đến đây Tịch Ly vừa thấy tức lại vừa thấy tủi thân, vừa lau nước mắt vừa tiến tới chỗ anh: "Anh gọi em có chuyện gì?"
"Tôi có quen biết cô sao?"
Lạy chúa trên cao, turn down for what Tịch Ly thật sự muốn té ngửa.
Anh thật sự đã quên hết tất thảy vê cô rồi hay sao? Nãy đến giờ không phải là anh đang giả vờ hả? Nghĩ đến việc mình bị quên lãng, cô lại thêm một lần nữa rơi nước mắt.
Tay Tịch Ly ôm lấy cái bụng đã hơi nhô lên của mình, lại khóc bù lu bù loa lên.
Hai ông bà họ Lạc quả thực là thấy đau đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133671/chuong-273.html