"Bác sĩ đã nói là cũng chưa chắc chắn.Việc đầu tiên chúng ta cần làm chính là phải giữ bình tĩnh đợi Lạc Anh tỉnh lại.Chỉ có như thế thì mới biết chắc chắn được những gì sẽ xảy ra."
"Nhưng bao giờ nó mới tỉnh cơ chứ? Ông nhìn nó đi, nằm im như khúc gỗ thế kia, lại còn là bị thương phần đầu."
Lạc Phu Nhân hiện tại đang không ngừng tự trách, ban nãy bà sao lại có thể chủ quan cho rằng tình hình của Lạc Anh sẽ không có gì đáng ngại cơ chứ? Giờ thì hay rồi, vào bệnh viện trước Tịch Ly nhưng bây giờ vẫn còn chưa tỉnh nữa.
Người làm mẹ như bà, sao có thể thấy không lo lắng được đây? Đang lúc hai ông bà đứng trơ ra như tượng ở bên ngoài thì Tịch Ly ở trong phòng đã hét vọng ra mà gọi: "Bố, mẹ, Lạc Anh tỉnh lại rồi."
"Sao? Nó tỉnh lại rồi sao?"
Lạc Phu Nhân vừa nghe thấy tiếng gọi của Tịch Ly liên nhanh chân chạy vào, quả nhiên bà thấy Lạc Anh đã mở mắt.
Nhưng anh yên lặng không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn lên trần nhà màu trắng, một lúc sau thì quay đầu nhìn xung quanh.
Sau khi đã xác định được mình đang ở đâu, Lạc Anh mới quay đầu qua phía Lạc Phu Nhân mà lên tiếng: "Mẹ, đây là bệnh viện sao? Sao con lại ở đây vậy?"
"Ừ, con bị tai nạn nên mới phải vào đây.Thế nào rồi, con thấy có chỗ nào không ổn không?"
Lạc Phu Nhân tiến lên phía trước lo lắng nhìn anh hỏi.
Lạc Anh đưa tay lên sờ đầu, xác nhận đầu mình bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133670/chuong-272.html