Tịch Nhuệ nói rồi mở cổng ra, cùng với Tịch Ly và người nhà họ Lạc bước vào nhà. “Bố, mẹ. Con về rồi” Tịch Nhuệ là người đầu tiên bước vào trong nhà. Vu Phiến An thấy con gái đã lâu
không gặp, bà liền vui vẻ chạy ra.
Nhưng nụ cười trên môi bà liền cứng đờ lại sua khi thấy Tịch Ly, còn có cả Lạc Anh và bố mẹ anh ở phía sau nữa. Bà và chồng đều ở trong giới doanh nhân, cho nên đương nhiên không thể nào không biết tới anh rồi. Thấy ở phía ngoài cửa còn có mấy người đnag lỉnh kỉnh xách theo quà cáp trên tay, Vu Phiến An liền chau mày khó hiểu, giọng lạnh nhạt nói với Tịch Ly: “Tịch Ly cũng về rồi đấy à, mau vào nhà đi. Còn có. Lạc Thiếu Gia và bố mẹ của cậu
nữa”
Mọi người ngồi trên sô pha lớn, không khí thật sự rất trầm mặc. Tịch Lão Gia có việc phải ra ngoài vẫn chưa về nhà, cho nên trưởng sự bên nhà gái hiện tại chỉ có Tịch Phu Nhân mà thôi.
“Mẹ, mẹ có khỏe không?”
Tịch Ly cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, cô không dám nhìn thẳng vào mắt bà, cúi gằm mặt mà nói.
Từ lúc Tịch Ly trưởng thành, quan hệ của cô và mẹ ngày càng trở nên xa cách. Các cuộc trò chuyện cũng thưa dần, tới việc hỏi thăm nhau một cách bình thường cũng cảm thấy khó khăn. Tịch Phu Nhân đứng lên rót trà, cũng không trả lời cô mà trực tiếp đi thẳng vào vấn
đề:
“Không biết hôm nay Lạc Thiếu Gia và người nhà tới đây là có chuyện gì vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133632/chuong-234.html