Lúc cô về đến nhà đã là mười giờ rồi. Bước vào trong phòng khách, trên bàn và số pha đều để rất nhiều các món đồ được đóng gói tinh xảo, đẹp mắt, khiến cho cô không khỏi thắc mắc mấy món đồ này dùng để làm gì đây. “Thưa mẹ, con mới về”. “Hai đứa về rồi đấy à? Mau cùng mẹ xem qua mấy món đồ này một chút, xem còn thiếu gì không? “Mẹ, có việc gì sao ạ? Sao lại mua nhiều đồ thế?” Tịch Ly cầm lấy quyển sổ ghi chú từ tay Lạc Phu Nhân, nhìn vào một danh sách bao nhiêu là món đồ thế này cũng đủ khiến cô hoa mắt rồi.
“Ừ, có việc. Bố mẹ định chiều nay sẽ tới nhà con hỏi cưới, đồ đã chuẩn bị gần xong rồi.” Lạc Phu Nhân vừa kiểm lại mấy món đồ đang được bày ra dưới đất vừa nói. Lời giải thích của bà thật sự làm cho cô té ngửa. Biết là chuyện cưới xin bây giờ cấp bách, vì bụng cô cũng dần to lên rồi. Nhưng thành thật mà nói Tịch Ly vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để về nhà gặp lại bố mẹ mình, vì dù sao cũng phải hơn một năm rồi cô chưa gặp lại họ, bây giờ đột nhiên gặp mặt nhau thật có chút gượng gạo, khó khăn. Lạc Anh thấy cô đứng bất động, anh cũng đoán ra được là cô đang lo lắng. Đặt tay mình khoác lên vai cô, âm thanh trầm thấp của anh vang lên sát bên tại Tịch Ly: “Không cần lo lắng quá đâu. Mọi việc, em cứ giao cho anh và bố mẹ là được rồi” “Nhưng em lo, bố mẹ không chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133631/chuong-233.html