“Dựa vào đâu, từ bé đến lớn chị luôn dễ dàng có được mọi thứ chứ? Chị luôn dễ dàng được mọi người yêu thương, mà tôi cái gì cũng phải luôn cố gắng giành giật từ chị” “Cho nên em gọi chị đến đây là để chất vấn sao?” Tịch Ly chau mày nhìn Tịch Nhuệ sau đó đẩy ghế định đứng lên: “Nếu như chỉ là vì chuyện này thì không cần đâu. Chị còn bận việc, đi về trước đây “Quân Thành đã yêu chị, anh ấy yêu chị rồi” Nước mắt của Tịch Nhuệ rốt cuộc cũng không kìm được nữa mà tí tách rơi xuống
bàn.
Tịch Ly thấy Tịch Nhuệ ôm mặt mà khóc lóc, tâm trạng đang kích động của cô cũng dịu lại. Tịch Ly lại ngồi xuống ghế, cố gắng trấn an Tịch Nhuệ:
“Nếu đúng như em nói, chị thấy đó cũng chẳng phải vấn đề. Hiện tại người phụ nữ bên cạnh Quận Thành chỉ có em, mà bọn chị đã là quá khứ rồi. Mọi việc đã qua, đều sẽ không thể nào quay đầu để làm lại từ đầu được nữa”
Giọng Tịch Ly thật sự rất nhẹ nhàng, cô cũng chẳng thù ghét gì Tịch Nhuệ. Sống với nhau từ bé đến lớn, cô đương nhiên hiểu được tính cách của cô ấy. Bên ngoài tuy có vẻ gai góc, nhưng thực ra Tịch Nhuệ là một người trong lòng có rất nhiều nỗi lo lắng và bất an. Mà cách cô ấy giải tỏa sự lo lắng ấy lại là xù lông lên, trút giận lên những người bên cạnh.
Cho nên cả hai chị em bọn họ, ai cũng đều là người đáng thương, ai cũng đều khó khăn trên con đường tìm kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133630/chuong-232.html