Lạc Anh nói rồi đẩy ghế đứng lên. Lạc Phu Nhận biết anh đang không tiện đi lại, nên bảo Tịch Ly giúp dìu anh lên phòng: “Được, vậy hai đứa lên nghỉ sớm đi. Lát nữa đói thì xuống lấy đồ ăn, mẹ để ngay bên ngoài.” “Vâng, vậy bọn con lên trước đây ạ Tịch Ly nói rồi đưa tay ra đỡ anh. Mặc dù Lạc Anh còn chưa yếu đến mức không đi
được, nhưng cẩn thận vẫn hơn, cô thật không đành lòng nhìn anh cứ đi cà nhắc như
thế.
Dìu được Lạc Anh lên phòng, Tịch Ly cũng lên giường ngồi đọc sách. Lạc Anh nói là để tiện trông chừng cô, cho nên anh sẽ làm việc ở phòng ngủ luôn, hôm nào nhiều việc quá thì anh sẽ qua phòng làm việc riêng để tránh làm phiền hai mẹ con cô ngủ. “Em cũng ngủ muộn mà, anh không cần cẩn thận đến thế đâu. Vết thương của anh còn chưa lành, nên chú ý dưỡng thương kĩ một chút.” “Em không biết sao? Vết sẹo trên người đàn ông là chiến tích đấy. Anh vì bảo vệ em mới có mà, cho nên cũng không cần cẩn thận quá như em nói đâu.”
“Anh bị súng bắn vào đầu à?”.
Tịch Ly chau mày nhìn anh. Chuyện liên quan trực tiếp đến sức khỏe của mình, sao Lạc Anh lại có thể vô tư đùa cợt như thế chứ?
Đối diện với câu hỏi của cô, nét cười trên mặt anh ngày càng đậm. Anh vươn tay ôm lấy cô vào lòng, hôn lên trán cô một cái rồi lại tiếp tục làm công việc của mình: “Cưng quá đi thôi.”
Tịch Ly cũng mặc kệ anh luôn, cô đọc sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133625/chuong-227.html