JL“Ừm. Con anh bảo ăn vậy là đủ rồi” “Vậy để anh ăn” Lạc Anh nói rồi lấy một cái bát trống đang đặt trên bàn, bắt đầu ăn bữa tối của mình. Lạc Phu Nhân nhìn thấy con trai cùng con dâu mình hòa thuận như vậy, đương nhiên đứng ở vị trí là một người làm mẹ, bà thấy vô cùng vui vẻ rồi. Lạc Phu Nhân cũng kéo ghế ngồi xuống, đợi Tịch Ly uống xong ly trà trước mặt rồi mới lên tiếng: “Thế hai đứa định bao giờ kết hôn? Mẹ đã đi xem ngày rồi. Ngày mười lăm tháng sau là ngày tốt”. Lạc Phu Nhân chống cằm lên tay cười, tò mò quan sát biểu cảm của Tịch Ly. Tịch Ly đột nhiên nghe thấy Lạc Phu Nhân bàn với mình chuyện đám cưới, cô không biết nên đáp lại như thế nào. . Phần là vì cô chưa sẵn sàng, cũng phần là vì tổ chức đám cưới thì không thể nào thiếu mặt cha mẹ hai nhà được. Mà mối quan hệ của cô với nhà họ Tịch không được tốt lắm, bố mẹ đã rất lâu rồi không liên lạc với cô. Bây giờ mà Tịch ly thông báo cho họ mình sắp tái hôn, thật không biết họ sẽ bày ra biểu cảm gì nữa. “Mẹ, mẹ có thể cho con thêm một chút thời gian để chuẩn bị không? Con cảm thấy bản thân chưa sẵn sàng cho lắm” “Được, me không ép buộc con. Nhưng mẹ cảm thấy việc này nên tiến hành sớm một chút thì hơn. Vì qua tháng sau thôi, bụng con sẽ lớn lên rất nhanh đấy. Tới lúc đó hơi khó khăn khi mặc váy cưới, con có chịu được không?” Vừa nghe bà nói xong, trong lòng Tịch Ly liền cảm thán: Quả đúng là mẹ con, tới lý lẽ để thuyết phục người khác cũng giống nhau như vậy. “Vậy chúng ta cũng nên qua gặp ông bà họ Tịch chứ nhỉ?” Lạc Cẩm cũng đóng góp ý kiến. Ý kiến này của ông vừa vặn lại chọc trũng chỗ ngứa của Tịch Ly. Tịch Ly nghe Lạc Cẩm nói thế, mắt cô liền đảo qua đảo lại một hồi. Sau đó nhận ra chuyện này không sớm thì muộn cùng phải nói, cho nên cô cũng thành thật khai báo ra: “Thật ra quan hệ giữa con và bố mẹ không tốt lắm. Con không biết bọn họ có đồng ý chủ trì hôn lễ này cho con không? Tịch Ly nói rồi hít một hơi sâu sau đó chậm chạp thở ra. Lạc Anh thấy cô có vẻ như đang căng thẳng nên liền buông đôi đũa trong tay xuống, dùng bàn tay to lớn của mình bao lấy bàn tay nhỏ bé đang hơi run rẩy của cô để truyền cho cô thêm dũng khí. Ba mẹ Lạc nghe thấy thế cũng trầm ngâm một lúc, mãi hơn hai phút sau mới lên tiếng trở lại: “Mẹ cảm thấy đây cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm. Họ có thể không đồng ý mối hôn sự này, nhưng ít nhất con cũng hãy cứ dẫn bố mẹ qua bên đó để nói chuyện. Người lớn với nhau, bố mẹ ắt sẽ có cách làm cho bên đó nhất định phải bằng lòng” “Ông nói có đúng không, ông nội?”. Lạc Phu Nhân vừa dứt lời liền huých nhẹ cùi trỏ vào tay Lạc Lão Gia. Ông ấy đương nhiên vô cùng đồng tình với cách giải quyết của vợ: “Đúng, nếu như bố mẹ con không đồng ý thì cùng lắm nhà chúng ta cướp con đi. Hôn nhân đại sự ấy mà, là chuyện của hai đứa đó. Bọn ta càng ngày càng già rồi, hai con sau này sẽ đi một quãng đường dài với nhau, chứ có phải sẽ sống mãi với hai ông bà già như chúng ta đâu mà phải quá bận tâm tới việc người lớn nghĩ gì chứ?” Tịch Ly nghe thấy Lạc Lão Gia và Lạc Phu Nhân nói vậy, khóe mắt cô lại ẩm ướt. Đã vô số lần cô không ngừng tự hỏi bản thân kiếp trước đã tích được bao nhiêu công đức mà kiếp này ông trời lại ưu ái cho cô gặp được Lạc Anh và bố mẹ của anh, để cô có thể cảm nhận trọn vẹn được cái gọi là tình yêu thương vậy? “Đừng có khóc đấy, sao dạo này em lại trở thành quỷ khóc nhè rồi vậy?” Từ khi xuất viện, vị trí của Lạc Anh và Tịch Ly giống như đã hoán đổi cho nhau. Nếu như khi Lạc Anh nhập viện vì phát súng kia cô yêu chiều anh vô điều kiện, Lạc Anh lại cứ vịn vào cớ đó mà làm nũng với cô thì hiện tại sau khi về nhà, cô lại là người ra sức khóc, còn Lạc Anh phải đau đầu nghĩ ra trăm phương ngàn kế để xoa dịu cơn xúc động của cô. "Con thì biết gì chứ? Phụ nữ mang thai tâm trạng dễ thay đổi. Cứ để con bé khóc đi, con cẩm nó làm gì?” Lạc Phu Nhân đánh vào tay Lạc Anh, anh thấy vậy liền bảy ra gương mặt buồn tủi nói: “Từ bao giờ vị trí của con trong nhà này lại thấp vậy? Bây giờ tới phát biểu ý kiến con cũng không được quyền sao?” “Ai bảo con không phải là người mang thai. Bao giờ con mang thai được thay con bé đi rồi nói” “Nhưng con là người góp giống mà?” Sặc! Tịch Ly đang uống trà suýt thì bị sặc vì câu nói của anh rồi. Lạc Lão Gia ngồi ở một bên ôm bụng cười, còn Lạc Phu Nhân lại đưa tay lên che miệng mà họ. Đứa con trai này của bà, đúng là càng ngày càng đánh rơi liêm sỉ mà. “Hai đứa ăn no chưa? Nếu còn đói thì mẹ lấy cháo nhé?” “Không cần đâu mẹ, con thấy no rồi”. “Con cũng no rồi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]