Lạc Phu Nhân nhìn cô vắt cả một quả chanh vào trong bát nước chấm, chỉ mới nhìn
qua thôi mà nước bọt đã vô thức tiết ra rồi. Chua như vậy, thật sự cố có thể nuốt được
sao?
“Tịch Ly, bỏ ít chanh thôi con. Coi chừng làm hại bao tử đó”.
Mộ Tuyết Dung cất đi nửa trái chanh còn lại trên bàn, nhưng Tịch Ly lại giống như biển thành một con quỷ ham ăn mà dành lấy nửa quả chanh kia từ tay bà, vẻ mặt van
nài đầy khổ sở nói: “Mẹ, không sao đâu mà. Mẹ để con nặn thêm đi, con thấy chưa đủ chua gì cả” Cô nói rồi liền nặn thêm nửa quả chanh vào nữa. Bát nước chấm kia có khi bây giờ
thành nước chanh nguyên chất luôn rồi, chứ còn là nước chấm bánh cuốn gì nữa
chứ?
Tịnh Quyền chống cằm lên tay ngồi ở một bên nghiêng đầu quan sát cô đột nhiên lên.
tiếng: “Con đã nghĩ ra tên gọi cho cháu của con rồi”
“Chị dâu ăn chua nhiều như vậy, sau này sinh ra hãy gọi đứa bé là chanh đi”
“Chanh sao?” Sao lại nghe chua chát như thế chứ? “Người làm chú như cậu vội vàng cái gì chứ? Đứa bé thậm chí còn chưa được sinh
ra mà.”
Tịch Ly vừa gắp một miếng bánh cuốn lớn cho vào trong miệng vừa đáp lại lời Tịnh Quyền. “Mẹ thấy cái tên này rất hay, cũng đúng với biểu hiện trong thời kì thai nghén của con nữa.”
Cố Phu Nhân lấy trong tủ ra một cốc trà lúa mạch để trước mặt cô, cất giọng nhẹ nhàng nói: “Ăn chầm chậm thôi con. Cẩn thận kẻo nghẹn đó”. “Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133623/chuong-225.html