Chương trước
Chương sau

Nhưng hiện tại lại nảy sinh một điều khiến cho cô đau đầu. Chính là người đàn ông mặt phụ huynh tâm hồn học sinh này không chỉ đem bám mình Lạc Anh nữa mà cũng chuyển qua bám cả cô rồi. Anh ta còn nói cô rất có phong thái, rất ra dáng một người có thể trừng trị Lạc Anh. “Chào bé con, ta là chú của con đây” Bàn tay to lớn của Tịnh Quyền đặt lên bụng Tịch Ly, môi mỉm cười nói lời chào. “Đứa bé có lẽ chưa nghe được đầu, nó còn nhỏ như thế? Cô có chút vui mừng khi đứa bé được các thành viên trong nhà đón nhận, cho nên cũng không bài xích gì sự thể hiện tình cảm nồng nhiệt của Tịnh quyền với đứa trẻ trong bụng mình.
“Đã mấy tháng rồi ạ?”
“Mới hơn hai tháng thôi, còn chưa biết rõ giới tính nữa”
“Sẽ không phải là sinh ba đấy chứ?”
Tịnh Quyền đột ngột thốt ra một câu hỏi làm heo cô ngã ngửa. Tịch Ly hai mắt mở lớn, qyau đầu sang nhìn chằm chằm vào anh ta:
“Làm sao mà cậu biết?”
Không phải sở thích cũng di truyền theo dòng máu đấy chứ? Gần đây Lạc Anh luôn lải nhải với cô về vụ sinh ba, bây giờ ngay cả Tịnh Quyền mới gặp lần đầu mà cũng nói
với cô mấy lời đó nữa.
Tịnh Quyền cười khà khà nhìn biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt cô, thanh âm trầm
thấp đáp:
“Chị dâu không biết nhỉ? Lúc nhỏ em với anh họ đánh cược với nhau, để xem vợ ai có thể một lúc sinh ba đấy. Đẩm đá bằng tay chân chán rồi, so đo với nhau bằng thực lực
không phải sẽ thuyết phục hơn sao?”
Thuyết phục cái đầu các cậu ấy! Khóe môi Tịch ly khẽ giật giật. Cái kiểu so đo thực lực biến thái này là ai nghĩ ra vậy? Là Lạc Anh hồi bé sao?
Ừ, dựa vào cách anh hành động đối với cô, Tịch Ly bỗng nhiên cảm thấy có niềm tin mãnh liệt về điều đó lắm. “Thật không hiểu nổi suy nghĩ của anh em nhà các cậu”. Tịch Ly chậc lưỡi đáp lại lời Tịnh Quyền, sau đó đẩy ghế đứng dậy, nói với anh ta một
F
.
câu:
“Cậu cứ ngồi đây chơi nhé. Tôi lên lầu xem Lạc Anh thế nào, hiện tại chỉ có một mình anh ấy ở trên đó.”
“Được rồi, chị dâu” Tịnh Quyền chống cằm lên tay cười tít mắt nhìn cô. Tịch Ly mặc dù vẫn còn thấy ngại ngùng với cách gọi này của anh ta, nhưng cô cũng không phản bác làm gì cả. Tới con cũng có với nhau rồi, bây giờ đâu phải cô muốn bỏ trốn là sẽ trốn được đâu? Với tính tình của Lạc Anh, nếu bây giờ cô không chịu cưới anh, anh sẽ bù lu bù loa lên kiện cô tội ăn cắp nòng nọc mất.
Tịch Ly nghĩ như vậy, khóe môi khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười ngọt ngào. Bụng cô bây giờ vẫn còn nhỏ nên đi lại rất dễ dàng, nếu như được cô thật muốn chạy thật nhanh lên trên phòng. Nhưng Lạc Phu Nhân bây giờ đã trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ của cô, bà không cho cô tùy ý chạy nhảy hay vận động mạnh, chỉ thiếu nước bảo cô cứ ngồi yên trên giường hai mươi tư trên bảy nữa mà thôi. Cốc cốc!
KO
Tịch Ly gõ lên cửa mấy tiếng, âm thanh nhẹ nhàng cất lên:
“Lạc Anh, anh có ở đó không? Em đi vào phòng nhé?” Nói rồi cô liền đẩy cửa bước vào, Lạc Anh lúc này đang ngồi dựa lưng vào thành giường, ngón tay thon dài đang lướt trên bàn phím.
Tịch Ly hơi chau mày nhìn anh. Chỉ vừa mới từ bệnh viện về thôi, sao lại lao đầu vào công việc như thế chứ? “Lạc Anh, anh sao lại làm việc rồi? Vết thương của anh có ổn không đó?” Tịch Ly đi lại phía giường lớn rồi ngồi xuống, chạm khẽ vào bàn tay Lạc Anh. Lạc Anh trông thấy cô, anh gặp laptop trong tay xuống rồi vươn tay kéo tịch ly vào
trong lòng mình: “Anh không sao đâu mà, em không cần lo lắng. Công việc ở công ty đã lâu anh không quản rồi, cho nên từ hôm nay phải bắt đầu quay lại thôi. Đâu thể giao mọi thứ cho
Diêu Tấn được, như vậy thì anh sẽ mang tiếng ngược đãi nhân viên mất.”
Anh nói xong liền cúi đầu hôn lên mái tóc đen óng mượt của cô. Tịch Ly nghe thấy anh nói thế liền thở dài một tiếng. Cô đương nhiên biết là công việc của anh quan trọng rồi, nhưng cô vẫn muốn anh để ý tới sức khỏe của mình hơn. Tại sao cô lại thấy Lạc Anh yêu công việc còn hơn yêu cả chính bản thân mình thế nhỉ? “Anh đó, lúc nào cũng chủ quan” .
Tịch Ly gục mặt mình vào vòm ngực rộng lớn của anh, hơi ấm của anh truyền qua cơ thể có cách nhau một lớp áo nhưng cũng đủ để trái tim Tịch Ly cảm thấy ấm áp vô
cùng.
Nhà là gì? Là nơi dau bao cuộc cãi vã và chia ly, những người yêu nhau vẫn sẽ nắm tay nhau cùng hướng về một cái đích.
Sự bao dung của anh đổi lấy tình yêu của anh. Sự nồng nhiệt của anh đổi lấy sự dịu dàng của em.
Thật ra hạnh phúc không phải là một khái niệm gì đó quá vĩ mô. Hai người đến với
nhau, chỉ cần thật lòng yêu nhau là được rồi. Giông bão phía trước cũng chỉ là phép thử, nắm tay nhau cùng đi qua giông bão thì hạnh phúc sẽ ở nagy trước mắt ta rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.