“Anh biết không? Hôm nay em rất sợ, chưa từng có chuyện gì khiến cho em cảm thấy sợ hãi như thế cả. Em rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện, sợ sau này sẽ không còn được gặp anh nữa”
Giọng Tịch ly run
1g lên, khóe mắt cô ẩm ướt, suýt chút nữa thì không kìm
được mà rơi nước mắt rồi.
Lạc Anh đau lòng cảm nhận được thân thể nhỏ bé của cô đang run rẩy trong vòng tay mình, âm thanh trầm ấm của anh khẽ cất lên: “Ngốc quá. Anh làm sao có thể bỏ em đi được chứ? Anh còn chưa có được một lứa sinh ba với em mà.”
“Đã có ai từng nói với anh anh rất giỏi phá hỏng bầu không khí lãng mạn hay chưa?” Tịch ly ngước mắt lên nhìn anh. Đối diện với đôi mắt to tròn long lanh của cô, Lạc
Anh không nhịn được mà bật cười.
“Sao thế nhỉ? Anh cảm thấy anh rất lãng mạn mà, em không thấy vậy sao?” Lạc Anh vươn tay ra nhéo má cô, nhưng liền bị Tịch Ly phũ phàng phản bác lại: “Một chút cũng chẳng thấy. Em chỉ thấy anh càng ngày càng lưu manh”. “Hả? Đau lòng quá đó”. Anh vừa nói vừa cười rồi áp bàn tay to lên bụng cô, ánh mắt tràn ngập tự hào nói: “Chồng em chẳng phải lãng mạn quá còn gì? Tặng trước cho em một món quà sinh nhật to bự thế này đây. Món quà quý giá này không phải có tiền mà mua được đâu nhé!”
Anh nửa đùa nửa thật cười nhìn cô, chọc cho mặt Tịch Ly đỏ lên như trái táo, cầm lấy
gối mềm mà ném thẳng vào anh: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133621/chuong-223.html