Ít ra như thế... trong lòng cô sẽ ít nhiều cảm thấy dễ chịu hơn. Lạc Anh được bác sĩ xử lý vết thương xong, anh cũng được tiêm thêm một liều thuốc giảm đau. Chính vì tác dụng của thuốc nên anh mau chóng ngủ thiếp đi, suốt thời gian đó Tịch Ly luôn túc trực bên cạnh anh, đương nhiên còn có cả Tịnh Quyền nữa. “Chị là Tịch Ly nhỉ? Ngoài đời chỉ trông xinh hơn trong ảnh mà đàn em tôi chụp trộm nhiều đấy. Không hổ danh là người anh họ tôi chọn mà” “Bớt nói nhảm di, anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi nhai đầu cậu đấy” Từ khi mang thai, không chỉ vẻ bề ngoài mà tính khí cô cũng đã thay đổi rất nhiều. Đối với Lạc Anh thì luôn dễ dãi, còn đối với người ngoài càng lúc càng bài xích cùng khắt khe, thật giống như một con mèo nhỏ đang xù lông vậy.
Tịnh Quyền ôm bụng cười trước lời đe dọa của cô, anh ta chống tay lên trên giường, đưa một đôi mắt màu phượng màu đen tuyền hơi híp lại nhìn cô: “Chị thật giống như một con mèo hoang nhỏ. Nhưng từ bé đến lớn chưa ai dám đánh tôi đâu. Nếu như chị có cái gan đó thì chị sẽ là người đầu tiên của cuộc đời tôi đó” Người đầu tiên của cuộc đời luôn ấy à? Nói thì nghe hoa mỹ lắm. Tịch Ly trề môi nhìn anh ta, mặc kệ Tịnh Quyền ngồi một bên nói nhảm, tay cô vẫn duy trì nắm lấy bàn tay anh.
Tay Lạc Anh hiện tại có chút lạnh, vừa sờ giống như vô tình chạm vào một viên đá vậy, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133619/chuong-221.html