Không những Tịch Ly không thoát được, mà Lạc Anh cũng đã bị trún đòn của mấy tên kia.
Anh ngã dúi xuống đất, vết thương vừa mới đóng vảy lại rách ra. Khoảng cách cô từ xa cũng có thể thấy được vai áo anh đã bắt đầu rỉ máu, dính một mảng đỏ lớn tanh. tưới lên bộ đồ ngủ của anh.
Lạc Anh... Vì cô mà gấp gáp chạy tới đây. Một người coi trọng vẻ bề ngoài như anh, thể mà đồ ở nhà cũng chưa kịp thay ra nữa.
Nghĩ tới đây, nước mắt Tịch Ly liền như những viên châu trong suốt mà rơi xuống. Cổ họng cô nghẹn cứng, rất muốn gọi tên anh nhưng giống như đang mắc kẹt gì đó ở họng mình, có cố thể nào cũng không tài nào mà thốt ra tên anh được. Tịnh Quyền cảm giác được bả vai cô đang không ngừng run rẩy thông qua đôi tay mình đang đặt trên vai cô, hắn thở dài một hơi, dần cởi bỏ mũ lưỡi trai cùng khẩu trang rồi tiến lên phía trước, cứ thế mà hiên ngang đứng trước mặt Lạc Anh: “Anh họ, đã lâu không gặp rồi.”
Anh họ?
Tịch Ly vừa nghe hắn gọi Lạc Anh, cô còn tưởng là mình nghe nhầm, tới khóc cũng
quên khóc, tròn xoe mắt mà nhìn một màn gay go ở ngay trước mắt mình.
Lạc Anh đang đau đớn vì vết thương cũ chồng lên vết thương mới, nghe âm thanh trầm tháp quen thuộc vang lên bên tai, anh lồm cồm cố chống đỡ bản thân mình đứng dậy, hướng một đôi mắt đã nhóm lên tia máu nhìn người đàn ông cao to đang đứng trước mặt mình, nhanh chóng đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133618/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.