Chương trước
Chương sau

"Con mẹ nó!" Lạc Anh tức đến mức nghiến chặt răng, nhanh chóng bật chế độ định vị trên điện
thoại lên để xem vị trí của cô đang ở đâu.
Tra xong, anh áo khoác cũng không thèm lấy, trực tiếp mặc một bộ đồ ngủ chạy ra
gara lấy xe, lái xe đi theo định vị mà tới chỗ Tịch Ly.
Đang lái xe, số điện thoại lạ kia lại gọi tới. Lạc Anh gấp gáp bắt máy, còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã ra điều kiện
trước:
“Nhớ, chỉ được tới một mình. Nếu không vợ và con mày, tao đều sẽ giết hết” “Tên điên này! Mày rốt cuộc là ai vậy hả?” Lạc Anh tức giận đấm tay lên vô lăng mà gằn giọng.
“Tao là ai không quan trọng. Quan trọng là mày phải nhớ kĩ lời tạo, chỉ được tới đây một mình. Nếu không... Vợ và con mày tao sẽ không đảm bảo được tính mạng cho họ đâu.”
“Địa chỉ chắc không cần tao nói lại đâu nhỉ? Mày hẳn có gắn định vị lên điện thoại cô ấy mà? Tao đã rất tốt bụng khi không đạp nát điện thoại của cô ta ra đấy”
Tên kia cười một tiếng lớn rồi rồi tắt máy, khiến cho tâm tình Lạc Anh càng trở nên nóng nảy.
Vốn tưởng giải quyết xong chuyện của Cố Hy là mọi phiền phức đều trôi đi rồi, thật không ngờ hết cải phiền này lại tới cái phiền khác. Khoảng thời gian này rốt cuộc là thời gian chó cắn gì vậy? Nơi anh đang tới là một vùng nằm ở ngoại ô. Lái xe từ chỗ Lạc Anh tới đó phải mất gần ba tiếng dù cho anh đã đẩy rất nhanh tốc độ rồi.
Trước lúc tới nơi, để phòng hờ Lạc Anh tất nhiên không ngu ngốc mà cho hết trứng vào một giỏ, chẳng chừa lại chút đường lui nào cho mình. Anh đã gọi điện phân phó cho Diêu Tấn, cũng nói rõ cho anh ta tình hình cùng vị trí của mình.
Lúc Lạc Anh tới nơi, trước mắt anh là một căn nhà hoang cũ. Lạc Anh gấp gáp đẩy cửa xe ra rồi chạy vào bên trong, tuy đang là ban ngày nhưng trong nhà ánh sáng chiếu rất leo lét, còn có mùi ẩm thấp nữa.
Tịch ly bị trói ở trên ghế, trông thấy anh chạy vào, cô liền hét lớn lên: “Lạc Anh!” Lạc Anh nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thấy cô đnag bị trói trên ghế đặt ở trong góc phòng, hai tay anh liền siết chặt thành nắm đấm, sải từng bước chân dài đi tới chỗ cô.
“Chặn anh ta lại đi”
Tịnh Quyền đứng phía sau Tịch ly đặt tay lên vai cô, ra lệnh cho mấy tên đàn em. Lúc này anh ta đã đội mũ lưỡi trai lên, cũng đeo khẩu trang nhằm che đi gương mặt. “Lạc Anh, anh đừng có qua đây. Mau chạy đi, em không sao cả”
Tịch Ly thấy mấy tên to cao kia dần đi tới trước mặt anh, nội tâm cô liền trở nên hoảng hốt.
Mặc dù vóc người của anh cũng rất to con, chẳng phải ốm yếu gì. Nhưng một cây làm chẳng nên non, anh đơn thân độc mã như thế này thì làm sao thắng nổi ba, bốn tên kia được chứ? Cô vừa dứt lời, mấy tên kia liền chạy nhanh hơn. Chúng bắt đầu vung ra từng nắm
đầm về phía anh, cũng may là Lạc Anh linh hoạt tránh đi được.
Tịch Ly nhìn thấy anh cứ liên tục né đòn như vậy, tim cô giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Mấy tên kia bị điên hay sao vậy? Sao có thể cùng một lúc mấy người bâu vào đánh một người như thế? “Tên điên này, anh rốt cuộc đang tính làm gì anh ấy vậy hả? Mau thả anh ấy ra” Đôi mắt Tịch Ly đỏ đọc quay đầu về phía sau để nhìn Tịnh Quyền, cô cực kì căm ghét bàn tay hắn đang đặt trên vai mình nên không ngừng vùng vẫy. “Còn làm ồn nữa tôi lấy kéo cắt lưỡi cô”.
Tịnh Quyền đứng ở phía sau dùng tay mình nâng cằm cô lên, âm thanh cự ckit lạnh lẽo nói.
Tịch ly nghe thấy thế, cô không thể làm gì hơn ngoài cử động đậy người mong sao có thể làm sợi dây này nới lỏng ra một chút để chạy qua chỗ anh. Nhưng trứng làm sao chọi đá được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.