Chương trước
Chương sau

chau mày nhìn Lạc Anh, cô thật muốn biết dạo gần đây anh đang xem phim gì.
Lạc Anh đối diện với câu hỏi của cô, anh cực kì tỉnh bơ mà đáp lại: “Giác quan thứ sáu của người đàn ông đó. Chẳng nhẽ anh nói không đúng sao? Ngay cả trong mơ anh cũng thấy ba đứa nói chạy đến gọi bổ đó. Để anh nói cho em nghe, anh đã đặt tên ba đứa rồi, lần lượt sẽ là Lạc Lạc. Lạc Bách, Lạc Hạ. Em thấy như thế nào? Có phải rất.” “Em chỉ đang mang thai một đứa thôi.” Tịch Ly ngắt ngang câu nói của anh, sau đó chống cằm nhìn Lạc Anh, muốn quan sát biểu hiện tiếp theo của anh như thế nào.
Lạc Anh vốn đang cao hứng, nghe cô nói vậy anh đột nhiên im bặt, lại quay mặt nhìn vào trong bức tường màu trắng, tới nửa chữ cũng không thèm nói gì thêm. Sao lại im lặng rồi? Tịch Ly thấy anh đang vui như sáo lại tự nhiên im lặng, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ khiến cô thấy không quen. “Lạc Anh, anh sao vậy?”
Tịch Ly lay lay bả vai anh, nhưng anh không quay mặt lại, nên cô chỉ đành đẩy ghế đứng lên, rướn người quan sát xem anh đang làm gì.
Ôi mẹ ơi.
“Lạc Anh, anh khóc cái gì chứ?” Tịch Ly thấy anh đang sụt sịt, khóe mắt đỏ ửng lên, nước mắt cũng lăn ra khỏi hốc mắt rồi. Chỉ là việc cô hiện tại đang không mang thai ba thôi, anh làm gì mà kích động tới mức chảy cả nước mắt luôn vậy chứ? “Anh không biết, em đền con cho anh đi”.
Đền cái gì chứ? Cô cũng đâu có bắt cóc con của anh đâu? Làm sao anh lại bày ra bộ dạng như bị người ta cướp mất vàng luôn vậy?
Tịch Ly thở dài nhìn người đàn ông cao to đã sắp làm bố rồi mà hiện tại lại giống như đứa trẻ đang làm nũng, cô đưa tay lên ôm đầu, không muốn nên giải quyết
chuyện này ra làm sao. Ba mươi sáu kể, chuồn là thượng sách. Cô cũng không có cách nào nhét thêm hai đứa trẻ vào bụng ngay bây giờ để sinh.
ba cho anh, cho nên liền đẩy ghế đứng lên, nhẹ giọng nói: “Vậy anh cứ khóc tiếp đi nhé. Em ra ngoài đây, bao giờ anh bình tĩnh thì chúng ta lại
nói chuyện”
“Em đúng là đồ vô tâm” Lạc Anh nghe thấy Tịch Ly nói thế, quả nhiên liền quay đầu lại nhìn cô, nước mắt anh vẫn chưa ngừng chảy.
Tịch Ly lại thở dài, vươn tay ra lau đi nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt anh, nhẹ
giọng nói: “Được rồi mà, anh đừng làm nũng nữa”.
Tịch Ly tưởng chỉ có bà bầu tâm trạng thất thường mới hay khóc thôi chứ, ai mà ngờ Lạc Anh tự nhiên lại mít ướt như vậy. “Vậy em phải hứa với anh một chuyện, như vậy anh liền nín” “Chuyện gì?” Tịch Ly nghiêng đầu hỏi Lạc Anh. “Em phải hứa trước đi”. “Được rồi, em hứa là được chứ gì, anh nói đi”
Hôm nay thật sự Tịch Ly đã nhường anh hết nước, bình thường thì sẽ không có chuyện cô nhường nhịn Lạc Anh như thế này đi nhé, chỉ có mấy ngày này là ngoại lệ thôi.
“Lần sau, em sinh ba cho anh nhé?”
“Anh có vẻ khỏe rồi nhỉ? Em ra ngoài đây”
Tịch Ly nói rồi đẩy ghế bước ra khỏi cửa phòng, để mặc một mình Lạc Anh ngồi ngơ ngác. Như vậy là cô đã đồng ý với anh chưa? Hay là chưa đồng ý? Tịch Ly vừa ra khỏi cửa liền gặp hai ông bà họ Lạc đang đứng nhìn lên trần nhà khỏi nói cô cũng biết bộ dạng này của họ nhất định là vì đang nghe lén nãy giờ rồi. Cô gật đầu chào hai người rồi trở lại phòng bệnh, chắc trưa nay là cô có thể về nhà rồi, thuốc hạ sốt thì về nhà uống cũng được.
Ở bệnh viện quả thật Tịch Ly thấy không thoải mái chút nào, cô cũng sợ bé con sẽ
thấy không thoải mái.
“Ai nói với con vụ mang thai ba vậy?” Lạc Phu Nhân kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Lạc Anh, lại xát thêm một năm muối vào cõi lòng đang đau rát của anh. “Có người đánh thuế giấc mơ sao? Sinh một lúc ba đứa chính là ước mơ của con đấy.” Lạc Anh hơi ngẩng cằm nhìn Lạc Phu Nhân. Lạc Cẩm đặt tay lên vai Mộ Tuyết Dung, sau đó nhìn Lạc Anh cười nhạt nói: “Ước mơ chỉ là mơ ước thôi con ạ. Ba con lúc trước cũng mong sẽ có một lúc ba đứa như con đấy, nhưng mẹ con có chịu sinh thêm đâu, cho nên nhà mình bây giờ chỉ có một mình anh thôi đấy.” “Vợ con sẽ không như vậy?
Lạc Anh mặc dù hơi chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói. Ban nãy Tịch Ly đã đồng ý lần tới sẽ sinh ba cho anh rồi, ba cái tên anh đã đặt kia nhất định phải có người ứng
với nó chứ?
“Lạc Cẩm, ra ngoài thôi. Tôi đau đầu với cha con ông quá
Mộ Tuyết Dung day day thái dương mình, Lạc Lão Gia thấy vợ mình có vẻ mệt mỏi
liền vô cùng lo lắng bóp bóp vai cho bà: “Mình thấy mệt sao? Vậy chúng ta đi về nhà nhé?” “Bố lần này về nước luôn sao ạ?” Bố của Lạc Anh thường có sở thích đi du lịch, cho nên ông rất ít khi về nước, lần này là vì nghe tin anh gặp nạn nên mới vội vàng bắt áy bay trở về.
“Ừ, lần này ta về chăm cháu nội. Đợi nó lớn hơn một chút, ta sẽ bể nó đi du lịch cùng” “Làm như con cho phép ba bế con con đi không bằng”
Lạc Anh hơi nhún vai đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.