Lạc Bách Hạ? Tịch Ly chau mày nhìn xuống Lạc Anh đang nằm trên ngực mình, Lạc Bách Hạ là cái
gì chứ? Anh là đang ngái ngủ sao? “Lạc Anh, anh tỉnh dậy đi. Anh nặng chết đi được.”
Tịch Ly cố gắng đẩy anh xuống khỏi người mình, nhưng có vẻ như làm như vậy chỉ càng phản tác dụng. Lạc Anh giống như nghe thấy âm thanh của cô, anh lại càng ra sức cọ mạnh trước ngực cô, vòng tay ôm chặt lấy lưng cô.
Tịch Ly vùng vẫy một hồi, rốt cuộc cũng phải thừa nhận cổ thua rồi. Cái tên này có có gọi thế nào cũng không chịu dậy, cứ duy trì tư thế nằm gục trên ngực cô.
Tịch Ly khổ sở xoay người, xoay thế nào lại thành ra cô nằm đối diện với anh. Chóp mũi hai người chạm vào nhau, Lạc Anh còn hơi cười cười nữa chứ. Ôi cái con người này. Mơ ngủ mà cũng đẹp trai cơ. Tịch Ly để anh tùy ý thêm một lúc, lúc cô cũng hiu hiu chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên phía sau cô có tiếng bước chân, tiếp theo đó là có âm thanh của đồ vật gì đó rơi xuống đất.
Tịch Ly giật mình dùng hết sức lực hơi nhổm người dậy, liền thấy Diêu Tấn đang đưa hai tay lên che mặt, miệng lắp bắp nói: “Ôi, ôi, thật xin lỗi. Làm phiền hai người rồi. Hai người cứ tự nhiên đi ha, tôi. Tôi quay về trước, lát nữa lại tới sau”
“Đứng lại”
Sát bên tại Tịch Ly vang lên âm thanh trầm ấm, hóa ra là Lạc Anh đã tỉnh lại. Anh buông tay ra khỏi eo cô, sau đó cầm chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133595/chuong-197.html