“Em ơi!”
“Vợ ơi.”
“Me nó oi, mę. “Được rồi mà, anh về phòng ngủ đi, đừng có gọi em bằng mấy cái tên đó nữa”
Cách một cánh cửa phòng, Tịch Ly như một con thỏ nhỏ trốn trong phòng mặt đã đỏ đến tận mang tai.
Cô đưa bàn tay lành lạnh áp lên hai má đã nóng bừng, nhưng vẫn không thể nào làm nhiệt độ thân thể mình hạ đi, mặt cô vẫn cứ giống như một trái táo chín mọng thu hút người ta đến cắn.
Khẳng định nếu như Lạc Anh đang có mặt trong phòng, anh nhất định sẽ nhào tới véo má cô. Nhưng bây giờ thanh niên nào đó lại đang bị vợ tương lai nhốt ở bên ngoài, cấm không cho đụng chạm.
“Anh không về phòng đâu, em mau mở cửa cho anh vào với.”
“Mẹ của bọn nhỏ ơi, em mở cửa cho anh vào với”. Bọn nhỏ cái đầu anh! Lẽ nào Lạc Anh vẫn đang duy trì lòng tin cô đang mang thai ba đấy à? Tịch Ly thật sự mệt mỏi với người đàn ông này quá. “Anh đi về phòng ngủ đi, em thấy hơi buồn ngủ rồi.”
Tịch Ly nói rồi mặc kệ anh mà đi lại phía giường ngủ, ngả lưng nằm xuống giường, đeo tai nghe vào bật một bài balad để không còn nghe thấy âm thanh gào thét bên ngoài của Lạc Anh. “Em ơi, ngoài đây có gián này, mau mở cửa cho anh vào với”
“Tịch Ly, Tịch Ly ơi”
“Trưa rồi mày không ngủ mà khùng điên cái gì đó hả, Lạc Anh?”
Lạc Phu Nhân đnag xem ti vi dưới nhà nhưng vẫn bị tiếng la hét của anh làm ồn, cho nên bà hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133594/chuong-196.html