Tịch Ly tưởng người gõ cửa là Lạc Phu Nhân cho nên liền vội vàng mở cửa. Nhưng giây phút nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Lạc Anh, cô liền vội vàng muốn đóng cửa lại. Nhưng cô vẫn là không nhanh tay bằng Lạc Anh, anh đã đem chân chặn cánh cửa lại, kết cục lại là bị cánh cửa kia kẹo vào chân. "A." Lạc Anh hét lên một tiếng, Tịch Ly thấy vậy liền theo quán tính thả tay ra, lo lắng nhìn Lạc Anh hỏi: “Lạc Anh, anh có sao không? Sao anh lại đặt chân ở đó chứ? Không biết có thể khiến mình bị thương sao?”. Tịch Ly chau mày nhìn Lạc Anh, đây chính là dáng vẻ mà anh đang muốn thấy. Dáng vẻ cô vì anh mà lắng, giống y như trước đây. “Anh đau quá” Lạc Anh ngồi thụp xuống dưới nền nhà ôm chân rên rỉ, thành công thu hút sự chú ý của Tịch Ly. “Đau lắm sao? Để em xem nào.” Tịch Ly chạm nhẹ vào chân anh, toàn bộ những hành động hiện tại này của cô đều là theo cảm tính, chẳng có chút lý trí nào. Cho nên chỉ vì quá lo lắng cho anh mà cô đã quên mất đi mình và Lạc Anh hiện đang chiến tranh lạnh với nhau. “Còn đau không?” Cô vừa xoa bóp chân giúp anh vừa ân cần hỏi. Mà ánh mắt Lạc Anh nhìn Tịch Ly lúc này đã vô cùng say đắm, anh không kìm nổi cảm xúc mãnh liệt muốn được chạm vào cô xuất phát từ tận sâu trái tim mình, cho nên liền vươn tay ra vuốt vuốt tóc Tịch Ly: “Không sao cả. Chỉ cần là vì em, cho dù có đau hơn anh cũng tình nguyện chịu” Tịch Ly nghe Lạc Anh nói vậy, cô liền ngưng lại động tác bóp chân, ngước một đôi mắt to tròn lên nhìn anh. Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, trái tim cô như ngưng đi một nhịp. Gương mặt Lạc Anh hiện tại có chút bơ phờ, cắm cũng lún phún rầu. Trước đây, cô chưa từng thấy anh trong bộ dạng như vậy bao giờ. Nếu có, cũng chỉ là lần cô xách vali đòi bỏ đi, cho nên anh đã uống đến mức say quên trời quên đất mà thôi. “Có vẻ như anh hết đau rồi nhỉ?” Tịch Ly khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt trrong nháy mắt, đứng lên xoay người bước vào trong phòng, lại định đóng cửa lại. “Tịch Ly Lạc Anh lại một lần nữa gọi tên cô. Lần này Lạc Anh không ôm lấy chân mình kêu đau nữa, mà anh đang ôm lấy chân cô. Tịch Ly nhìn anh giống như một con mèo con đang làm nũng, ư, đôi mắt long lanh như sắp khóc đó thật khiến cô có cảm giác bản thân giống như một kẻ tội đồ, “Anh còn có chuyện gì nữa? Em vào lấy điện thoại, rồi sẽ về phòng mình, trả lại phòng cho anh”. Dù sao tình hình đang căng thẳng, cô cũng không thể nào chấp nhận việc ngủ chung với anh được. Ít nhất là với tình hình hiện tại, bọn họ không thể nào quá gần gũi với nhau. “Đừng mà, em đừng đi, hãy ở lại đây đi.” “Vậy anh qua phòng em ngủ sao? Sẽ không lạ chỗ chứ?” Tịch Ly cho rằng ý của lạc Anh là như vậy, cho nên liền nghiêng đầu hỏi lại anh. Ai mà ngờ ổi giồi ôi. Đầu óc cô vẫn là ngây thơ quá, bản chất của lạc Anh cáo già hơn cô nhiều. Trong đầu anh hiện lên bảy bảy bốn chín lời dặn ban nãy của Flinn, dặn anh phải biết cách làm nũng để chiếm được trái tim người phụ nữ của mình. Ừm, lúc này trên bàn ăn, khi Flinn làm nũng, Anne quả thật đã đối xử với anh ta rất dịu dàng. Cho nên Lạc Anh liền tin tưởng tuyệt đối vào bản thân, cho là mọi người phụ nữ đều có sở thích giống như nhau, cho nên anh kiên trì ôm lấy chân cô, hai mắt long lanh, tỏ ra vẻ cực kì sợ hãi nói: “Em đừng đuổi anh đi. Anh... Anh sợ ma lắm, không thể ngủ một mình” Sợ cái đầu anh! Anh có thể chọn cái lí do nào đó hợp lí hơn một chút có được không? Hai mươi mấy năm qua khi chưa gặp được cô, anh hẳn là vẫn một mình ngủ ngon ở đấy chứ? “Anh không định để em đi thật sao?” Tịch Ly không vội gỡ tay Lạc Anh ra mà nhẹ giọng hỏi lại anh. “Anh... Anh thấy sự thật mà”. Lạc Anh càng nói càng ôm chặt lấy chân cô. Con mẹ nó! Lâu lắm rồi chưa có được ôm Tịch Ly, anh phải nhân cơ hội này, ôm cô nhiều một chút, có đuổi cũng không buông. “Anh không đi, vậy em đi là được.” Tịch Ly nói rồi liền gỡ tay anh ra, tiến về phía phòng ngủ của mình. Lạc Anh nhìn theo bóng lưng cô, đờ đẫn nhìn Tịch Ly khuất dần sau cánh cửa. mãi cho tới khi cánh cửa phòng cô vang lên một tiếng cạch, cửa phòng Tịch Ly hoàn toàn được đóng kín thì anh mới định thần trở lại. Trời ngó xuống mà coi. Tay Lạc Anh đập mạnh xuống nền nhà, ngại chết anh luôn rồi. Đã bày ra bộ mặt nũng nịu như con gái thế kia mà thái độ của Tịch Ly đối với anh vẫn lạnh như tảng bằng nghìn năm vậy, tên Flinn kia đúng là đại lừa đảo mà. Cái gì mà cậu cứ tin tưởng giao hết cho tội chứ? Dóc tổ! Nhưng Lạc Anh là ai chứ, chưa đạt được kết quả mà mình mong muốn, anh sẽ liền không chịu ngưng tay. Lạc Anh nhanh chóng đứn dậy rồi đi thẳng tới trước cửa phòng cô, liên tục dùng tay gõ lên cửa phòng: “Tịch Ly.” “Tịch Ly ơi, em mở cửa cho anh vào trong với.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]