Nhận thấy tay cô đang đập liên tục lên ngực mình, Lạc Anh mới luyến tiếc buông tha đôi môi cô. Chỗ hai người vừa dây dưa, môi Lạc Anh vừa rời khỏi môi cô liền để lại một sợi chỉ bạc lấp lánh.
Tịch Ly vừa được Lạc Anh buông tha liền tham lam hít thở lấy mấy ngụm không khí lớn, hộ hấp của cô vì dồn dập mà khiến cho khối mềm mại trước ngực phập phồng, thật sự là một sự khiêu khích chí mạng đối với Lạc Anh. Mà Tịch Ly vừa bị anh trêu đùa, bây giờ cô thấy anh liền giống như thấy giặc, ra sức né tránh.
"A!"
Vừa đặt chân xuống giường, cổ chân của Tịch Ly đã bị bàn tay của anh nhanh hơn vươn ra nắm lấy, lại một lần nữa kéo cô trở lại giường, một đôi bàn tay to nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô, ánh mắt anh giờ đây đã đen đậm hơn một chút: “Em vội vàng như thế, là định chạy đi đâu?” “Em... Em muốn trở về phòng ngủ” Tịch Ly cũng đâu thể thẳng miệng khai ra mình là đang định bỏ trốn, cho nên tìm đại một cái cớ nào đó dễ nghe một chút để lấp liếm, nhưng thật không ngờ cái cớ này lại trực tiếp đẩy cô xuống hố sâu:
“Phòng ngủ của em là ở đây. Vậy em còn định chạy đi đâu?”
Lạc Anh nhìn thẳng vào mắt cô như muốn giam hãm cô, khiến cho Tịch Ly nhất thời liền bất
động.
“Em... Em...” Nói năng của cô bắt đầu trở nên ngúc ngắc, muốn quay mặt đi để né tránh ánh mắt thâm tình của anh nhưng đáng tiếc Lạc Anh đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133532/chuong-134.html