Giọng Tịch Ly vì kích động mà âm thanh phát ra có chút lớn. Nhưng điều đó không làm cho Lạc Anh sợ hãi mà dừng lại hành động của mình. Anh bày ra bộ dạng như “tôi không nghe, tôi không thấy” sau đó vẫn duy trì nụ cười nhìn cô, đem tấm lưng rộng lớn của mình dựa hẳn vào thành giường. “Lạc Anh! Đó là đồ của em, anh không thể vô lý như vậy?
Mặt Tịch Ly có chút đỏ lên, nhưng giờ đây không phải vì ngượng ngùng mà vì cô đang vô cùng tức giận. “Đồ của em thì em càng phải tự mình tới lấy chứ?” Lạc Anh vẫn duy trì trò đùa, nhưng không còn quá mức trêu chọc cô nữa, chấp nhận thỏa hiệp bước xuống giường rồi tiến lại chỗ cô. “Anh lại định làm gì?”
Tịch Ly nhìn anh đang cao ngạo bước tới, sau đó ép lưng cô dựa lên cánh cửa, cô liền ngước đôi mắt đẹp lên đối thị với anh.
Lạc Anh không trả lời câu hỏi của cô, trực tiếp dùng hành động của mình để chứng minh cho cô thấy, một đôi tay vững chắc liền vòng qua chân cô mà bế bổng cố lên. Tịch Ly bất ngờ bị anh bể lên cũng không thể làm gì ngoài việc liều mạng ôm lấy cổ Lạc Anh
vì sợ ngã.
Và thế là đây đã là lần thứ ba cô bỏ trốn bất thành, bị Lạc Anh kéo trở lại nằm trên giường
ngủ lớn.
Tịch Ly hít một hơi sâu, vừa định mở miệng đã bị Lạc Anh nhanh hơn dùng môi anh chặn lại những lời nói của cô, sau đó âm thanh nam tính trầm trầm đầy mị hoặc vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133533/chuong-135.html