Tịch Ly chỉ ngón tay về phía mình, mắt cô mở lớn, Lạc Anh là đang muốn hỏi có cái gì, hỏi
cô vì sao lại cảm thấy bản thân không phù hợp với chuyên ngành thiết kế thời trang sao?
“Ừ, anh đang hỏi em. Em bảo bản thân không phù hợp với công việc thiết kế, vậy đối với
công việc làm thư ký của riêng anh, em cảm thấy như thế nào?”
Làm thư ký sao?
Âm thanh nhẹ nhàng của Lạc Anh lọt vào tai Cổ Hy, làm cho mặt cô ta liền đen đến cực
điểm. Ban nãy cô ta có đề cập đến vấn đề được làm thư ký trước, anh là đang giả điếc sao? Làm sao có thể trực tiếp bỏ qua lời đề nghị của cô ta rồi đem sự đối đãi đặc biệt ban cho Tịch Ly vậy chứ?
“Anh Lạc Anh. Chị ấy học chuyên ngành thiết kế, đầu có chút kinh nghiệm nào liên quan tới
công việc thư kí đâu? Nếu như anh cần, em có thể hỗ trợ. Dù sao em cũng có một chút kiến thức về công việc này đấy?” Cố Hy cố nén lại tức giận, cười tươi đến chói mắt nhìn Lạc Anh. Nhưng chú ý của anh căn bản chưa từng đặt lên người cô ta. Đôi mắt đen thâm trầm vẫn chú tâm quan sát biểu cảm của Tịch Ly, chỉ thấy cô hơi mím môi, mi mắt hơi cụp xuống: “Cảm ơn anh. Nhưng em quả thật là chưa có kinh ngiệm gì trong công việc này” “Không biết có thể thử. Anh cũng không ngại chỉ cho em” Lạc Anh tươi cười nhìn Tịch Ly, trong lòng anh đã ngầm coi như cô đồng ý. Còn về đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133531/chuong-133.html