Chương trước
Chương sau

“Ban nãy anh nói có chuyện quan trọng cần nói, là muốn nói cái gì?” Lạc Anh thấy cô chủ động đổi chủ đề, anh cũng không muốn quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng thêm, cho nên cũng phối hợp bỏ qua vấn đề họ đang tranh cãi mà chuyển qua chuyện khác. “Anh có một người bạn, vừa mới từ nước ngoài về. Hiện tại cô ấy đang không có chỗ ở, cho nên muốn xin tá túc lại nhà chúng ta tấm một tháng” “Cô ấy? Là nữ sao?” Tịch Ly vốn đã định trước là muốn bản thân mình sẽ vạch rõ quan hệ với anh, nhưng cô vẫn không nhịn nổi tò mò trong lòng mà cất lên tiếng hỏi. Lạc Anh đối với câu hỏi của cô tỏ ra rất hài lòng. Cô để tâm tới thân phận của người kia như vậy, chứng tỏ trong mắt cô còn có anh. Khi nghĩ tới điều này, trái tim Lạc Anh giống như được đổ đầy mật ngọt, đôi mày kiếm cũng không còn chau chặt như lúc trước nữa, ngược lại đã có phần được giãn ra.
“Ừ, là nữ, là chỗ quen đã lâu năm, cho nên anh cũng không tiện lời từ chối”
Tịch Ly thấy Lạc Anh đang làm hết sức để giải thích cùng thuyết phục mình, cô đột nhiên
buồn cười, cũng không đáp lại anh mà tiến tới trước ban cầm điện thoại lên xem.
Quả nhiên, trên màn hình vừa được bật sáng lên có thể thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Quận Thành. Lạc Anh thấy cô phớt lờ mình, cho rằng cô vẫn còn đang giận, liền tiến tới ôm lấy eo cô:
“Như thế nào? Anh đang hỏi ý kiến của em đấy? Nữ chủ nhân của căn nhà này không có ý kiến gì bổ sung sao?”.
Tịch Ly bị anh tấn công bất ngờ, cũng chưa có chuẩn bị trước để phản kháng, chỉ có thể cứng ngắc trả lời anh:
“Không có, đều do anh quyết định”
“Vẫn là em hiểu chuyện”. Lạc Anh hôn một cái lên vành tai cô, khiến cho cô cảm thấy hơi nhột một chút. Sau đó anh nhanh chóng bế cô về phòng ngủ chính, mặc kệ Tịch Ly giãy giụa dọc đường đi mà đặt cô lên
giường, sau đó ôm lấy eo cô, nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ: “Đừng quậy nữa, anh hôm nay thực sự đã cảm thấy rất mệt rồi. Thật xin lỗi, là do anh đã thấy em thân thiết với Quân Thành, cho nên mới không khống chế nổi cảm xúc của mình mà làm tổn thương em”
Lạc Anh ôm lấy cô từ phía sau, cách một lớp áo nhưng cô vẫn có thể cảm thấy được thân. thể của anh, còn có cả giọng nói đều hơi run rẩy.
Thấy Tịch Ly không nói gì, Lạc Anh vươn tay mình về phía trước, đan bàn tay to lớn của
mình vào bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tịch Ly: “Hứa với anh, dù cho có chuyện gì xảy ra cũng đừng rời xa anh, có được không?” Lạc Anh hết sức chân thành nói với cô. Tịch Ly cũng không phải là đồ vô tâm đến mức không thể cảm nhận cảm xúc chân thật của anh, cho nên cô miễn cưỡng gật đầu, đôi môi
anh đào khẽ mấp máy:
“Được. Em... Hứa với anh”
“Cảm ơn em. Anh thật sự rất yêu em”
Lạc Anh có được đáp án mà mình mong muốn, hài lòng cười một cái rồi ôm lấy Tịch Ly, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Đối với anh, cô chính là liều thuốc an thần tốt nhất. Chỉ có ở cạnh cô anh mới có thể yên tâm gỡ bỏ mọi phòng bị mà trở lại làm chính mình, mới có thể có được một giấc ngủ ngon sau một ngày với vô vàn công việc. Mãi cho đến khi cảm thấy người ở sau lưng đã có được nhịp thở đều đều, Tịch Ly mới nhẹ
nhàng gỡ cánh tay anh đang ôm lấy eo mình ra, nhưng lại không thành công. Lạc Anh cứ
như một con gấu lớn bám người, mặc dù đang ngủ nhưng vẫn không chịu buông cô ra, cứ
duy trì tư thế ôm sát cô vào người.
Tịch Ly chỉ có thể bất lực để anh ôm, sau đó một giọt nước mắt từ khóe mắt cô yên lặng chảy ra, Tịch Ly nhỏ giọng nói lên một câu nói:
“Thật xin lỗi, Lạc Anh”
Nói không rời xa anh, chỉ là cô đang nói dối. Không biết từ lúc nào, Tịch Ly cảm thấy giữa bọn họ đã có một bức tường ngăn cách, khiến cho trái tim cô không thể nào toàn tâm toàn ý lắng nghe anh như trước kia được nữa.
Hai người cứ như vậy mà trải qua một đêm. Nhưng đêm đó Tịch Ly ngủ rất ít, hầu hết thời gian đều là để chi cái đầu bạn suy nghĩ, hoặc là bị Lạc Anh ôm chặt quá, cảm thấy có chút không thoải mái khi ngủ do không thể tự do cựa quậy được.
Cô thừa nhận, tướng ngủ của mình bình thường đều rất xấu, cho nên việc khó ngủ cũng không phải điều gì quá khó hiểu nếu như Lạc Anh cứ quấn chặt lấy cô.
Tịch Ly rời khỏi giường trước, cô vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi buộc tóc đuôi ngựa đi xuống nhà. Cũng đã lâu lắm rồi cô không vào bếp nấu ăn, hôm nay cũng có thể coi như một dịp giúp cô ôn lại kĩ năng bếp núc. “Thiếu phu nhân, vẫn còn rất sớm mà? Sao không tranh thủ ngủ thêm chút nữa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.