Sau một hồi lâu, cảm thấy cô dường như đã bình tĩnh lại, anh mới định buông tay ra để cho
cô dễ dàng hô hấp. Nhưng đột nhiên Tịch Ly lại hóa thành một con sâu quấn người, dùng
đôi tay thanh mảnh siết chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh, cũng đem cái đầu nhỏ vùi vào
vòm ngực săn chắc của anh.
Lạc Anh thấy cô bám mình như vậy, liền cho rằng cô đã tha thứ cho mình, lo lắng trong lòng được hạ xuống, khóe môi nhanh chóng cong lên vẽ thành một nụ cười mãn nguyện, dùng cái ôm thật chặt của mình để đáp lại sự nhiệt tình của cô, tay cũng vỗ vỗ lên lưng cô giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ:
“Được rồi, không khóc nữa. Em mà còn khóc nữa, sẽ trở thành quỷ khóc nhè mất”
Mặc dù anh nói vậy, nhưng bả vai Tịch Ly thi thoảng vẫn hơi run. Cho nên anh chiều theo ý cô, cứ để mặc cho cô ôm lấy mình như vậy. Nhưng chỉ là hình như cô đang ôm anh lâu quá thì phải. Lạc Anh thở dài một tiếng, sau đó chủ động tách cô ra khỏi mình, đem trán mình cũng lên
cái trán nhỏ của cô:
“Thế nào rồi? Em đã bình tĩnh lại hay chưa? Bà xã nhất định... sẽ tha thứ cho anh đúng
chứ?”
Vầng trán rộng của lạc Anh không ngừng cọ qua cọ lại trên cái trán nhỏ trơn bóng của cô.
Vốn là đang tận hưởng niềm vui, những câu nói tiếp theo của cô đã đem tới cho anh một đả kích lớn:
“Lạc Anh, đã đủ rồi”
Tịch Ly lần này là người chủ động cất lời, đồng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133500/chuong-102.html