Chương trước
Chương sau

Lạc Anh nhìn thấy cô hung hăng cắn lấy môi chính mình, không chịu kêu ra liên thô bạo nắm chặt lấy cằm cô, ép sát đôi môi mình xuống mỗi cô để buộc cô mở miệng. Mà Tịch Ly lại cứ giống như một con mèo hoang nhỏ, cứng đầu cứng cổ không chịu thu lại móng vuốt nhọn của mình, điều này càng khiến Lạc Anh tức giận, còn có một chút gì đó gọi là hứng thú.
Anh đem bàn tay to phủ lên trước đồi núi mềm mại của cô, thân dưới tăng thêm lực, khiến cho Tịch Ly đau đớn mà mở miệng. Nhân cơ hội anh liền đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng thơm tho của cô, đòi lấy hương vị ngọt ngào của cô. Tịch Ly bị ép buộc, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt tựa như một người xa lạ, không có lắng nghe cô, chỉ biết ép buộc cô, cưỡng bức cô, điểm này khiến cho cô kinh tởm, cổ họng có cảm giác như rất muốn nôn ra.
Cảm thấy người trong ngực mình hô hấp dần trở nên ngắt quãng, Lạc Anh mới miễn cưỡng buông tha cho đôi môi cô, hài lòng nhìn sợi chỉ bạc còn vương lại trên môi cô, cũng thấy cô không còn tự cắn lấy môi mình mới có cảm giác hài lòng. Nhưng bỗng nhiên lưỡi anh thấy hơi rát, anh đưa tay lên chạm thử mới phát hiện lưỡi của
mình vậy mà bị cô cắn cho chảy máu rồi. Lạc Anh phong lưu cười một tiếng, sau đó thân dưới càng động mạnh, mỗi cú thúc đều giống như đang đòi mạng Tịch Ly, muốn đem cô xé ra thành hai nửa. Luận động mãi cho đến khi cô ngất thiếp đi, anh mới gầm lên một tiếng rồi giải phóng hết tinh hoa trắng đục của
mình vào trong cô, cũng không vội rút “tiểu Anh” ra ngoài mà cứ cắm trụ trong cô như vậy.
Tịch Ly bị sự nóng ấm vừa tràn vào bên trong mình đánh thức, còn có cảm giác được một đôi bàn tay to lớn đang không ngừng vuốt về trên bụng cô, cô mới mơ màng tỉnh lại. “Tịch Ly”
Lạc Anh muốn nói lời xin lỗi, kết quả lại bị cô cho một cái tát rồi sống chết đẩy anh ra mà
chạy đi.
Tịch Ly khó khăn bám lấy thanh vịn của cầu thang để lên trên lầu, cô chạy trối chết vào
phòng tắm, muốn gột rửa đi toàn bộ những hình ảnh kinh tởm vừa rồi. Cô vặn vòi nước lạnh đến mức công suất tối đa, dùng móng tay mình không ngừng cào lên
cơ thể của bản thân, mỗi lần như vậy đều làm da thịt cô rớm máu, nhưng Tịch Ly lại cảm
thấy hài lòng vì ít nhất cách này có thể giúp cố duy trì tỉnh táo được. “Dơ bẩn, thật dơ bẩn” Tịch Ly đem chai sữa tắm ném mạnh vào tường, sau đó ngồi bó gối, gục mặt vào đầu gối
khóc nức nở.
Cô thật sự không hiểu, Lạc Anh lại sao lại nổi giận với cô, tại sao lại có thể hung hăng tổn thương cô?
Anh rõ ràng đã từng hứa sẽ không tổn thương cô, sẽ không ép buộc cô, vậy mà giờ đây chính anh lại là người tổn thương có nhiều nhất.
Cô nhớ lại bức ảnh chụp cô gái kia, phát hiện mình giống cô ta đến bảy phần, cảm giác bản thân thật thất bại.
Vậy ra đó chính là lý do Lạc Anh chọn yêu cô, hành động của anh những ngày qua càng làm cho cô cảm thấy bản thân mình thật thất bại.
Cô, hóa ra chưa bao giờ được một ai thật lòng yêu thương cả, đối với Lạc Anh cũng không phải là ngoại lệ, anh có lẽ chỉ coi cô là một thế thân cho cô gái đó. Cho nên tất cả những
hạnh phúc ngày qua mà cô được hưởng, hóa ra chỉ là tu hú chiếm tổ chim, là điều may mắn
đáng ra phải thuộc về cô gái khác.
Tịch Ly càng nghĩ càng khóc lớn, khóc đến mức mắt sưng đỏ cả lên mới chịu quấn khăn
tắm mà đi ra khỏi phòng tắm. Vừa ra ngoài,cô đã thấy Lạc Anh mặc một bộ đồ thể thao ngồi đợi sẵn. Anh nhìn thấy mắt
cô có hơi sưng, liền quỳ gối xuống trước mặt cô mà nói: “Thật xin lỗi em. Anh không phải là cố ý. Anh không biết tại sao hôm nay bản thân lại có thể mất đi khống chế mà tổn thương em như vậy”. Tịch Ly nhìn người đàn ông vốn luôn cao cao tại thượng trong mắt người ngoài vậy mà bây giờ lại đang khụy gối cầu xin sự tha thứ từ mình, đột nhiên cảm thấy thật trên người, liền nở một nụ cười trào phúng:
“Là vậy sao? Anh là đang cầu xin sự tha thứ của tôi sao?”
Cách xưng hô của cô đối với anh cũng vì kích động mà bị thay đổi.
Lạc Anh nhanh chóng ngước mắt lên nhìn cô, phát hiện lạnh lùng trong mắt cô, còn có gương mặt cô đang phủ đầy nước mắt, trong nháy mắt anh liền trở nên hoảng loạn, lập tức
lao đến ôm lấy cô, muốn dùng hơi ấm của mình để xoa dịu uất ức trong cô:
"Anh xin lỗi, là anh sai. Coi như anh cầu xin em, xin em đừng khóc”
Lạc Anh vừa nói vừa ra sức ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, mùi hương của anh nhàn nhạt
lảng vảng quanh cánh mũi cô, càng khiến cho tim cô co thắt mãnh liệt, cảm thấy tới hít thở cũng không thông. Nhưng Tịch Ly không có đẩy anh ra mà cứ để mặc cho Lạc Anh ôm lấy mình như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.