“Không có là do anh tưởng tượng”. Tịch Ly cho là mình nhanh trí, liền nhanh chóng muốn dập tắt nghi ngờ của anh. Kết quả lại khiến cho Lạc Anh nâng môi cười nhạt, đẩy ghế đứng lên, đem tay mình nâng lấy cằm nhỏ của Tịch Ly, ép buộc cô phải đổi thị với anh: “Ha ha, thật sự là em không có né tránh anh sao?”
“Không có”
Tịch Ly mặc dù có hơi hoảng loạn, nhưng cô cũng không thể làm gì hơn ngoài việc liên tục
lặp lại những câu nói nhằm phủi bỏ nghi ngờ của Lạc Anh đối với mình.
Cô là đang nghĩ trong khoảng thời gian này, cả hai tốt hơn hết là nên dành cho nhau không
gian riêng, để cho nhau có thời gian suy nghĩ lại.
“Giỏi lắm”
F
Lạc Anh nhân lúc Tịch Ly không phòng bị, liền nhanh chóng cúi đầu xuống, đem đôi môi bác của mình áp sát vào đôi môi anh đào đỏ mọng đang mấp máy của cô. Tịch Ly đương nhiên là vùng vẫy, cô cựa quậy không muốn tiếp nhận nụ hôn này của anh,
nhưng Lạc Anh không cho cô phản kháng, hôn thêm một lúc phát hiện có một đôi mắt khác
đang chằm chằm nhìn mình mới miễn cưỡng buông tha cho đôi môi của Tịch Ly, sau đó hướng ánh mắt đã đỏ ngầu về phía chị Lan đang đứng hình tại chỗ: “Chị, mau đi ra ngoài đi”. Chị Lan nghe Lạc Anh gọi mình liền sực tỉnh, đưa mắt lén lút nhìn khung cảnh trước mắt mới nhận thấy mình đã hơi khiếm nhã rồi, phá hỏng không gian riêng tư của cô, cậu chủ cho nên liền biết điều gật đầu mà chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133498/chuong-100.html