Vũ Tuyết ở trong góc tối quan sát hành động thân mật của hai người, cô ta liền nghiến răng ken két, móng tay ghim thắng vào lòng bàn tay đến độ sắp ép máu chảy ra. Nhưng cô ta đã tự có kế hoạch, không thể nào vì hành động nhất thời mà làm lỡ đi việc lớn quan trọng ngay trước mắt. Vốn dĩ bữa sáng này là để thực hiện âm mưu của cô ta đối với Lạc Anh, nhưng bây giờ anh lại không có ở nhà. Vũ Tuyết suy nghĩ một hồi sau đó giống như nảy ra sáng kiến mới, vô cùng vui vẻ cầm một hộp đựng canh tiến lại gần nhà bếp: “Lạc Anh hôm nay không có ở nhà ăn sáng sao? Canh hôm nay rất ngon, nên để cho em ấy một ít tẩm bổ” Cô ta vừa nói vừa không ngừng múc canh cho vào hộp, sau đó nhấn lúc Tịch Ly không để ý vì đang xem điện thoại, liền hất đổ nồi canh đi. Tịch Ly bị giật mình tới mức suýt đánh rơi điện thoại, may mắn nước canh không có văng vào cô, vì cô đang đứng cách xa khu vực canh bị đổ. “Sao đột nhiên nồi canh lại bị đổ vậy? Chị không sao chứ?” Tịch Ly lo lắng chạy tới xem tình hình của Vũ Tuyết, nhưng có vẻ cô ta cũng không sao. “Là do chị hậu đậu quá. Thật xin lỗi. Vốn là định cùng em ăn cơm, nhưng bây giờ thì không thể rồi. Em chịu khó tìm cái gì đó ăn nhé! “Em thì không sao. Chỉ là công sức chị đã dậy sớm nấu ăn vậy mà.” “Không có gì, không có gì”. Vũ Tuyết xua xua tay sau đó liền nói với Tịch Ly: “Thế này đi, không ăn sáng là không tốt. Lạc Anh sáng nay lại chưa ăn, bây giờ chị đưa đồ ăn đến cho em ấy. Cho nên đống lộn xộn này, có thể phiền em xử lý được không?” Tịch Ly nghe thấy yêu cầu mà Vũ Tuyết đưa ra, cô thấy cũng là vì tốt cho Lạc Anh, hơn nữa cũng không tiện từ chối liền đồng ý gật đầu: “Chỉ là chuyện nhỏ. Vậy làm phiền chị đem canh đến cho anh ấy nhé! “Cảm ơn em” Vũ Tuyết nói rồi cho hộp canh vào túi vải, tiện tay mang luôn ra khỏi nhà bếp. Cô ta bước lên phòng thay đồ, hài lòng nhìn Tịch Ly đang cặm cụi lau nhà, rồi lại nhìn bản thân vừa thay xong một chiếc đầm đỏ bó sát trong nóng tới bỏng mắt liền thầm cảm thán bản thân xinh đẹp mà rời đi. Qua hơn ba mươi phút, cuối cùng cũng tới được tập đoàn Lạc Thị. Nhưng lúc này Lạc Anh vẫn còn đang họp, cho nên sẽ không có ai ra nghênh đón cô ta. Cũng may mắn cho Vũ Tuyết vì cô ta không bị chặn lại ở sảnh. Sở dĩ hôm nay Vũ Tuyết có thể đi lại tự do trong công ty như vậy bởi lẽ lần trước Lạc Phu Nhân đã cùng có ta tới đây. Về điểm này cô tiếp tân đã từng thấy. “Lạc Tổng bây giờ vẫn đang họp. Vũ tiểu thư có việc gì cần gặp Lạc Tổng gấp sao?” “Không có, chỉ là chuyện riêng thôi. Tôi có thể lên phòng đợi” “Nhưng mà...” “Cảm ơn cô.” Vũ Tuyết trực tiếp bỏ qua lời cô tiếp tân mà đi thang máy lên thẳng phòng Lạc Anh, để lại cho cô gái nhỏ kia một gương mặt đầy bối rối: “Nhưng mà chủ tịch đã từng nói ngoài thiếu phu nhân ra thì không cho phép ai vào phòng chủ tịch. Tôi vẫn còn giữ ảnh cô ấy ở đây” Nói rồi liền đưa mắt nhìn về tấm ảnh Tịch Ly đang được đặt ngay ngắn ở trên bàn. Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, Vũ Tuyết rất ngang ngạnh ưỡn ngực mà bước ra. Cô ta rất có tự tin đi đến trước phòng anh sau đó xoay tay nắm cửa. Cách một cái, cánh cửa dễ dàng được mở ra. Vũ Tuyết tự cảm thán chính mình khi hiểu rõ được thói quen của Lạc Anh. Từ trước tới nay, anh rất hiếm khi khóa cửa phòng. Nói chính xác hơn là cô ta chưa từng thấy Lạc Anh khóa cửa phòng. Vũ Tuyết tự nhiên bước vào phòng, đặt hộp canh lên bàn rồi thả mình ngồi xuống ghế sofa. Cô ta mở túi vải lấy canh ra, môi nâng lên một nụ cười quỷ dị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]