“Cảm ơn em” Vũ Tuyết nói rất tự nhiên, sau đó buông cô ra, nở một nụ cười. “Có cần em giúp gì không?” Tịch Ly ngó đầu nhìn vào khu vực bếp nấu, thấy giống như Vũ Tuyết đang đun một nồi canh liền hỏi.
Muốn nấu canh ngon phải tốn rất nhiều thời gian, vậy mà mới sáng ra mà đã dậy đun canh sao? Con người này cũng thật là kì lạ. Tịch Ly thầm cảm thán trong lòng.
Nghe thấy cô hỏi vậy, nụ cười trên khóe môi Vũ Tuyết ngày càng sâu. Cô ta nhìn cô một cái, sau đó đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, bày ra bộ dạng có chút mệt mỏi mà nói với cô: “Chị cảm thấy có chút mệt, em có thể ra phòng khách rót giúp chị một cốc nước chứ?” “Được thôi”
“Chờ chút đã”
Trước khi Tịch Ly rời đi, Vũ Tuyết bỗng kéo tay cô lại. Cô ta múc ra một muỗng canh trong nồi, bản thân thử một ít, sau đó cũng đưa cho Tịch Ly thử một ít: “Em xem nấu thế này đã vừa chưa?” Tịch Ly không từ chối mà tiếp nhận chỗ canh kia, sau đó gật đầu nói: “Rất ngon. Trước kia em không biết chị nấu ăn ngon như vậy? “Em quá lời rồi”. Vũ Tuyết xua tay nói. Tịch Ly cũng không tiếp tục rông dài câu chuyện nữa, gật đầu cười một cái rồi xoay người rời đi lấy nước giúp cô ta.
Lúc này, Vũ Tuyết liền liếc mắt nhìn ngó xung quanh. Sau khi khẳng định không có người nhìn thấy, cô ta lấy một gói bột trong túi ra rồi đổ vào nồi canh đang bốc hơi sùng sục. “Đúng là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133461/chuong-63.html