Vũ Tuyết lấy từ trong túi xách ra một gói bột nữa, đem đổ vào trong canh, chẳng mấy chốc thứ bột ấy liền tan ra hòa lẫn vào trong nước. Vũ Tuyết có vẻ rất đắc ý, đem điện thoại ra soi lại dáng vẻ hiện tại của mình. Một đôi mắt sắc sảo được chuốt mascara đậm, váy body màu đỏ bó sát làm tô lên các đường cong quyến rũ trên cơ thể, nhất là vòng một cùng vòng ba căng tròn, quả thật là hút mắt. Vũ Tuyết rất điềm nhiên ngồi nghịch điện thoại, cũng rất kiên nhẫn chờ đợi Lạc Anh tan họp trở về phòng. Sau thêm tầm 20 phút, cuối cùng tay nắm cửa phòng cũng được ai đó xoay. Vũ Tuyết rất vui vẻ quay người lại, liền bắt gặp gương mặt bất ngờ của Lạc Anh: “Vũ Tuyết, sao chị lại ở đây?” Vũ Tuyết cười tươi không vội đáp lại câu hỏi của anh, nhưng rất nhanh chóng đã sải bước đến bên cạnh Lạc Anh, nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, cố ý cạ cạ bộ ngực lớn của mình vào tay anh: “Không ngờ được đúng không? Vì em còn chưa ăn sáng, cho nên chị cố ý mang đồ ăn tới cho em. Sức khỏe quan trọng mà, em nên chú ý tới việc ăn uống hằng ngày một chút, không thể cứ bỏ bữa như vậy được.” Vũ Tuyết nói rồi bỏ tay anh ra. Như để chứng tỏ thành ý của mình, chị ta đem hộp canh kia tới trước mặt anh: “Đây, vẫn còn hơi ẩm đấy, em nhanh chóng uống chút canh đi.” Lạc Anh không mặn không nhạt đưa tay ra chặn lại hộp canh Vũ Tuyết đang đem tới gần sát mặt mình, trầm giọng nói: “Rất cảm ơn chị. Nhưng sáng nay tôi đã có ăn sáng ở công ty rồi, không cần bổ sung thêm năng lượng đầu, bụng tôi sẽ không còn chỗ chứa” Lạc Anh có ý khước từ rất rõ ràng. Vũ Tuyết đã đi đến bước này rồi, cô ta làm sao có thể chịu thất bại. Tuy rất không cam lòng, nhưng Vũ Tuyết cũng là người rất ranh ma. Cô ta liền thu liễm lại dáng vẻ ríu rít vừa rồi, thay vào đó là gương mặt có chút buồn, cho hộp canh vào túi giống như định rời đi: “Vậy thật tiếc quá. Tịch Ly đã rất có công chuẩn bị món canh này. Em ấy đã nói rất muốn tẩm bổ cho em” Nói rồi liền xoay người rời đi. Nhưng cách của một bước chân liền bị Lạ cAnh kéo lại: “Chờ chút đã, bây giờ tôi đột nhiên có chút đói. Chị cứ để canh ở đây đi” “Vậy em uống trước mặt chị đi. Tịch Ly đã dặn chị phải trông chừng em uống hết. Chị cũng đã nhận lời, nên làm tròn nhiệm vụ Lạc Anh đương nhiên không muốn phụ lòng Tịch Ly, anh rất phối hợp mở hộp canh kia ra mà uống. Vị tuy có chút kì lạ, nhưng anh nắm rõ “thiên phú” nấu ăn của Tịch Ly đến đâu, cho nên cũng sẽ không buông lời chê bai gì cô cả. “Vị thế nào?” “Rất ngon” Lạc Anh nhẹ giọng đáp lại Vũ Tuyết. Mặc dù là mượn danh nghĩa của Tịch Ly, nhưng thấy Lạc Anh thưởng thức món ăn mình làm một cách ngon miệng như vậy, Vũ Tuyết đương nhiên sẽ cảm thấy hài lòng cùng đắc chí. Cô ra dọn dẹp lại hộp canh ở trên bàn giúp anh, sau đó đi tới trước kệ sách, tùy tiện lấy một cuốn sách ra: “Chị có thể mượn nó được không?” Vũ Tuyết tươi cười nhìn Lạc Anh. Mà anh đương nhiên cũng không phải kẻ ki bo đi kì kèo từng cuốn sách, cho nên rất hào phóng gật đầu mà đáp ứng Vũ Tuyết: “Được” Vũ Tuyết được sự cho phép của anh, rất ngang nhiên tiến tới chỗ ghế sofa, đặt mông mà ngồi xuống. Lạc Anh hơi trừng mắt nhìn Vũ Tuyết, giọng có chút lạnh đi mà hỏi: “Chị còn có việc gì ở đây sao?” “Không có”. “Vậy cửa chính ở đó, chị có thể rời đi rồi”. Lạc Anh chỉ tay mình về phía cửa, anh cực kì căm ghét người khác không có sự cho phép của anh mà tự tiện xông vào phòng anh, đương nhiên là không bao gồm Tịch Ly ở trong đó. Vũ Tuyết hơi hờn dỗi, khóe mắt ươn ướt nhìn Lạc Anh: “Thật ra chị lại sắp phải qua Mỹ rồi. Những ngày còn ở trong nước, chị chỉ hi vọng có thể quan sát em lâu hơn một chút. Như vậy cũng là quá đáng sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]