Tịch Ly nghe thấy giọng ấm áp của anh mới giật mình tỉnh lại. Cô lắc đầu lia lịa, sau đó 
tiến lên về phía trước: 
“Không cần rườm rà như vậy đâu, em cảm thấy nơi này cũng rất tốt rồi, chúng ta mau vào 
ăn thôi” 
Bước vào trong quán, không gian chật hẹp, bài trí cũng không có gì đặc sắc lắm. Đồ ăn ở 
đây cô chưa từng ăn thử, cho nên tùy tiện để Lạc Anh quyết định đi.. 
Không phải chờ đợi lâu, chỉ tầm hai phút sau một bát mì nóng hổi đã được bê lên đặt trước mặt hai người. 
Bụng Tịch Ly lúc này có chút sôi, cô thừa nhận bây giờ mình cảm thấy vô cùng đói. 
Lạc Anh nhìn thấy hai mắt sáng lấp lánh của cô, sau đó lại bật cười, nâng đũa: “Nào, ăn thôi.” “Được.” Tịch Ly gắp lên những sợi mì đầu tiên, thổi thổi cho nguội bớt rồi đem cho vào miệng. Lập tức cô đứng hình mất năm giây. Mẹ của tôi ơi! Cái món này... Làm sao mà lại ngon như vậy? 
“Vị không tệ chút nào, đúng chứ?” Tay Lạc Anh chống cằm, môi mỏng bất giác câu lên một nụ cười khi thấy bộ dạng ăn ngon lành của cô. 
Tịch Ly giống như một con gà con đang mổ thóc, không ngừng vừa ăn vừa gật đầu lia lịa. Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thán quả nhiên cô gái của mình thật 
sự rất đáng yêu. 
Cô gái của mình sao? Anh hồi tưởng lại ý nghĩ vừa rồi, hai tai liền ửng đỏ. Hai người bây giờ có được tính là đang hẹn hò không? Tịch Ly có được tính... là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133417/chuong-18.html