Lạc Anh nuốt nước bọt, mồ hôi sau lưng áo đã sớm chảy ròng ròng. Bố, mẹ, thật xin lỗi. Con trai bất hiếu, đã làm trái truyền thống ăn đồ chín vừa, uống nước sôi kĩ của nhà họ Lac rồi. Lạc Anh cầm đôi đũa gỗ lên trên tay, tay anh lúc này thật có chút run rẩy. Anh cố gắng hồi tưởng lại bộ dạng dữ dằn của bà chằn quản gia dạy lễ nghi cho anh hồi bé, cuối cùng cũng bình tâm lại gặp được miếng cá lên, sau đó cho vào miệng, nhai, nuốt.
Tịch Ly ngồi bên cạnh cũng như đang vô cùng hồi hộp mà quan sát biểu cảm của anh, chỉ chờ anh đưa ra “lời phán xét”. “Vị của nó. ăn như thế nào?”
“Vị than củi”
Lạc Anh gượng gạo cười, đôi mắt hẹp dài giờ phút này đã long lanh nước mắt.
Vị đắng của món ăn này, thật khiến anh cảm động đến đau lòng. Làm sao trên đời này, lại có một thứ còn đắng hơn cả cà phê đen vậy? “Anh thật sự không sao chứ?”
Tịch Ly đưa tay lên vuốt sống lưng anh, Lạc Anh giây phút này thật sự đã không còn tâm tình mà cảm thụ “sự ngọt ngào” từ món ăn kia đem đến cho anh nữa. Anh bỏ qua quy tắc
“nhai kĩ trước khi nuốt” của gia đình, trực tiếp đem miếng cá kia nuốt xuống. Lạc Anh đưa tay lên để trán, anh thật sự không biết giây phút này nên nói ra cái gì. Anh không phải đồ giả dối sẵn sàng khen món ăn này ngon. Nhưng cũng không ngu đến mức trực tiếp chế món này. Trong lòng anh lúc này đã mắng món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133416/chuong-17.html