Sau khi bữa tối kết thúc, dưới sự dẫn dắt đi đến khui món quà đặc biệt mà Diệp Nguyên đã nói trước đó, đại gia đình của nhà họ Diệp đều kéo nhau ra phòng khách. 
Lúc này, khi tất cả mọi người đã yên vị vào chỗ ngồi của mình thì Diệp Nguyên lại mở đầu cuộc trò chuyện. 
"Vì món quà tặng là đặc biệt dành riêng cho Diệp Ngôn, nên anh muốn hỏi em dâu nhỏ và Diệp Ngôn mỗi người thêm một câu hỏi." 
"Dài dòng, anh bày lắm trò thế để làm gì?" 
Diệp Ngôn chau mày, nét mặt tuyệt nhiên chưa bao giờ thả lỏng, chứng tỏ ở đây anh đã cảm thấy vô cùng nhàm chán. 
"Để tránh căng thẳng cho mọi người, coi như là khuấy động không khí trước đi. Vì con sợ lát nữa mở quà ra mọi người sẽ sốc tới té xỉu mất." 
"Thôi được rồi tiểu Nguyên, con càng nói thì mọi người lại càng tò mò. Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi rồi mở món quà mà con nói ra đi nào." 
Lý Lan cũng không chịu nổi thắc mắc trong lòng nên đã lên tiếng, và không chỉ riêng gì bà mà tất cả mọi người đều đang vô cùng tò mò lẫn nôn nóng muốn biết thứ mà Diệp Nguyên đang đề cập tới là gì. 
"Được, vậy anh hỏi Diệp Ngôn trước! Em có chắc chắn cái thai trong bụng em dâu nhỏ là của em không?" 
"Chắc, đứa trẻ ấy là con của Diệp Ngôn này, không sai vào đâu được." 
Diệp Ngôn dứt khoát trả lời thẳng mà không cần đến một giây nào để suy nghĩ. Điều đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-yeu-anh-la-em-sai/2511662/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.