Lại thêm một cái tát giáng thẳng xuống mặt Mạn Đình, mà lần này người ra tay lại là người mà cô yêu thương và tin tưởng nhất.
Một tay cô ôm gò má, đôi mắt đau thương ngân ngấn lệ sầu nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông ấy, vậy là bấy nhiêu hi vọng trong cô đều đã vụt tắt. Mạn Đình khẽ cười, là nụ cười khinh thường đầy tẻ nhạt.
Cô cười chính bản thân mình đã ngu ngốc trao lầm thân xác lẫn con tim cho một người đàn ông chẳng ra gì. Anh ta từng nói sẽ yêu thương cô, tin tưởng cô tuyệt đối, sẽ đứng ra bảo vệ cho cô trong mọi hoàn cảnh, dù cho kẻ đó là ai.
Vậy mà, hôm nay anh đã cho cô nhận được một chữ "ngờ" thật to, chính anh ta xô ngã cô xuống tận đấy vực sâu của tuyệt vọng.
Cái thứ tình yêu nhỏ nhoi cô luôn mong chờ, hóa ra lại là một sai lầm tồi tệ nhất trong cuộc đời này.
"Anh thật sự không tin em sao?"
Câu hỏi được phát ra cùng những giọt nước mắt và tiếng nấc nghẹn ngào, cuối cùng lại nhận được ánh mắt vô cảm của người đàn ông ấy.
"Hình ảnh sắc nét như vậy tôi có không muốn tin cũng khó mà làm được. Bây giờ, sau khi nhớ lại những gì cô đã từng nói trước đây. Khi ở bệnh viện cô từng nói, tại sao tôi lại tin chắc đứa bé ấy là con của tôi, biết đâu lại là con của người khác thì sao? Cô từng nói là vì con nên mới cam tâm tình nguyện ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-yeu-anh-la-em-sai/2511660/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.