Vẫn như lần trước, xe của Diệp Ngôn vừa dừng lại trước cổng sảnh chính của ngôi biệt thự tráng lệ thì từ bên trong đã có người hầu ra đón. Họ mở cửa xe cho lần lượt từng người bước xuống.
Đầu tiên là Cung Mẫn Giai và Tống Tuyết Nghi đi vào, sau đó là Diệp Ngôn tay trong tay với Mạn Đình nối gót theo sau.
Tại phòng ăn sang trọng quá quen thuộc lúc này, tất cả mọi người ở Diệp gia đã có mặt đông đủ, họ chỉ chờ bốn người của Cung Mẫn Giai ngồi vào bàn là có thể dùng bữa.
"Thưa mọi người con mới tới!"
Vừa gặp mọi người, Mạn Đình đã vui vẻ cúi đầu lễ phép chào hỏi, và Tống Tuyết Nghi cũng tương tự, nhưng sau đó lại nhận ngay một lời quở trách đến từ Âu Ái Vương.
"Đúng là cháu dâu cưng. Nhận được hậu thuẫn và ưu ái của bà nội rồi thì không coi ai ra gì. Hẹn hai lần, lần nào cũng tới trễ. Cung Mẫn Giai, chị thấy em nên chỉnh đốn lại dâu con của mình đi, chứ mỗi lần họp mặt là mỗi lần bắt trưởng bối phải chờ đợi thế này thì còn gì là tôn ti trật tự nữa."
"Lần này bà Vương nói đúng rồi đó. Mẫn Giai, bà nên nhắc nhở lại bọn nhỏ, đừng nghĩ rằng hiện đang mang cháu đích tôn của gia tộc thì có thể làm càn. Đứa trẻ còn chưa chào đời, chưa thể chắc chắn trước điều gì đâu."
Diệp Lãng cũng tiếp lời Âu Ái Vương, ông buông lời nhắc nhở Cung Mẫn Giai ngay trước mặt mọi người, khiến bà phải cúi đầu.
"Dạ!"
Cũng ngay lúc này, tâm trạng như bị chó cắn rách áo của Diệp Ngôn đã tệ đến mức anh phải buông lời chất vấn.
"Hơ, đúng là kì lạ! Ba nghĩ gia đình tôi rảnh lắm à, gọi cái là tới ngay?"
"Diệp Ngôn, ăn nói hỗn xược, con mau xin lỗi ba ngay cho mẹ."
Cung Mẫn Giai nghiêm giọng gọi tên con trai mình. Như một lời nhắc nhở Diệp Ngôn không được ngông cuồng vượt mức cho phép.
Bà đã nhẫn nhịn được hơn hai mươi năm, hiện tại chỉ còn một chút nữa thôi là biết bao mong đợi sẽ trở thành hiện thực, bà không cho phép giữa Diệp Ngôn và Diệp Lãng xảy ra bất cứ một mâu thuẫn nào.
Mà lúc này Mạn Đình cũng đã khẽ lay nhẹ bàn tay của người đàn ông, ánh mắt nhìn anh cứ như tha thiết xin anh đừng nổi nóng, và chỉ có cô mới khiến anh ta hạ hỏa.
"Con xin lỗi!"
Tại khoảnh khắc này, Diệp Nguyên cũng có mặt, đột nhiên lại cười khẩy một cái, sau đó cất lời:
"Thôi thôi, cứ mỗi lần gặp là mỗi lần cãi nhau mọi người không thấy mệt à? Hôm nay gác qua hết những gì không vui đi, ăn tối xong con có một món quà rất đặc biệt muốn cho mọi người cùng thưởng thức. Nào, gia đình má nhỏ, mau ngồi vào bàn đi chứ!"
Diệp Nguyên nói xong thì bốn người Diệp Ngôn cũng chịu ngồi vào bàn ăn. Thứ tự vị trí của Mạn Đình vẫn là trên Tống Tuyết Nghi như lần trước. Nhưng hôm nay cô ta lại chẳng mảy may để ý tới điều ấy, mà ánh mắt lúc này lại đang nhìn về phía Diệp Nguyên, cả hắn ta cũng đang nhìn cô. Sâu trong ánh mắt hai người đều chứa đựng những điều gì đó rất kì quặc.
Bữa ăn bắt đầu được một lúc thì người đầu tiên lên tiếng mở màn cuộc trò chuyện lại là Diệp Nguyên.
"Này em dâu nhỏ, anh có cái này rất thắc mắc nha. Tại sao ở bên ngoài có rất nhiều đàn ông tốt hơn, em lại không chọn mà lại chọn Diệp Ngôn nhà anh vậy? Nó thật sự cuốn hút đến thế sao?"
Ngay khi kết thúc câu hỏi, Diệp Nguyên đều nhận về toàn bộ những ánh mắt của mọi người đang có mặt trong bàn ăn, chỉ riêng Tống Tuyết Nghi lại đang vô cùng thích thú với chủ đề hiện tại. Và Mạn Đình ngoài bối rối cúi đầu ra thì chẳng biết phải làm sao.
"Đàn ông không tốt thì phụ nữ sẽ không bất chấp tất cả để đâm đầu vào. Đạo lý đơn giản như vậy mà anh không hiểu sao Diệp Nguyên?"
Trong khi Diệp Ngôn vừa ngạo nghễ nói xong thì Diệp Nguyên liền cười khẩy một cái.
"Anh chỉ sợ người ta thương tiền và địa vị của em thôi."
"Diệp Nguyên, ý của anh là sao đây hả?"
Diệp Ngôn đùng đùng tức giận khi nhận thấy những câu từ mỉa mai của Diệp Nguyên ngầm chỉ trích Mạn Đình, anh đã lập tức đứng dậy, thái độ có thể sẵn sàng lao vào đối phương trút giận bất cứ lúc nào. Cũng tại khoảnh khắc này, Mạn Đình đã nắm chặt tay anh, sau đó cô nhìn về phía Diệp Nguyên, nghiêm túc nói rõ từng câu từng từ:
"Nếu anh hai có hứng thú về chuyện của em như vậy thì em cũng không ngại ngồi đây chia sẻ cho mọi người cùng biết. Thật ra, người tán tỉnh em trước là Diệp Ngôn, người nói thích em trước là Diệp Ngôn, và người muốn em là vợ cũng là Diệp Ngôn..."
"Vậy cho nên em hoàn toàn không có tình cảm với Diệp Ngôn, đến với nhau chỉ là vì bị ép buộc?"
Mạn Đình còn nói chưa xong thì Diệp Nguyên lại ngang nhiên cướp lời, khiến Mạn Đình khẽ chau mày.
Cô nhận ra hình như người đàn ông này hôm nay muốn sinh sự với cô thì phải?
"Đó là anh nói. Ý em không phải vậy!"
Cô lập tức dứt khoát đáp trả, nhưng lại nhận được nụ cười khinh khỉnh của Diệp Nguyên, hắn ta gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu, sau đó mới bỡn cợt tiếp lời:
"Anh chỉ hỏi vui cho bữa cơm đỡ nhàm chán thôi, chú thím hà tất căng thẳng vậy chứ. Mau ngồi xuống ăn cơm đi, xem như anh chưa hỏi gì đi ha."
Diệp Nguyên đã nói như vậy, nhưng Diệp Ngôn vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào người anh cùng cha khác mẹ với mình, thấy vậy Lý Lan đã lên tiếng: "Tiểu Ngôn, ngồi xuống đi con. Chẳng qua chỉ là hỏi vui vài câu thôi, con hà cớ chi phải giữ trong lòng."
Từ những gì Lý Lan nói, và cái lay nhẹ bàn tay anh của Mạn Đình thì người đàn ông nóng tính ấy mới chịu ngồi xuống.
Bữa ăn lại tiếp tục diễn ra, chỉ là chẳng ai nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ giữa Tống Tuyết Nghi và Diệp Nguyên. Đâu đó trên môi họ còn đang cười thầm, dường như hôm nay kịch hay vẫn còn rất nhiều. Bấy nhiêu chuyện vừa rồi mới chỉ là màn mở đầu có chút tùy hứng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]