Đã hai ngày, kể từ lúc Họa Tranh đến trước cổng Luân gia thông báo, người ra đón cũng không thấy cậu ta đâu mà chỉ thấy Hoàng Nhã thân người thấm máu ngã gục một bên, sau đó đưa vào dù đã được chăm sóc cẩn thận, cơn nguy kịch cũng đã qua nhưng dường như vẫn chưa muốn tỉnh. Mà Họa Thư, bọn họ vẫn không thấy cô xuất hiện, thời gian càng trôi, trong tâm trí của mỗi người bọn họ càng thêm nghi ngờ, lại thêm lo sợ.
Vốn dĩ, nếu như chỉ là ban đầu mọi chuyện sẽ không là gì, nhưng hiện tại hơn một nữa trong số năm người họ đều biết rõ năng lực kinh người của Họa Thư cùng với thứ khí màu đen lạnh lẽo luôn quẩn quanh người cô, hai người bọn họ hiện tại cứ như một mối đe dọa vô hình, vô tình khiến cho bầu không khí của Luân gia trở lại đây thực trầm. Mà Luân Hoa đối với sự tình hiện tại vẫn chỉ yên lặng, không làm ra bất kì hạnh động hay biểu tình gì thêm, nhưng hầu hết thời gian đều ở tại phòng của Hoàng Nhã, nhìn đến một người ngày thường nhã nhặn, với ai cũng vui vẻ nhẹ nhàng vậy mà hiện tại lại im lặng nằm đây, trên người đầy vết thương cùng dây nhợ chằng chịt xung quanh.
Anh chỉ cảm thấy khó chịu, hoàn toàn không có ý niệm oán trách đến Họa Thư, ngoài ý muốn trong lòng lại len lỏi cảm giác lo lắng cho cô. Ngày đó gặp Họa Thư, biết tin cô mỗi ngày đều ngồi ngây người ở cửa chờ mình về nhưng vừa đến lúc anh trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-ngan-nam/2870206/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.